Lúc Lăng Mạt Mạt chưa đến, Lý Tình Thâm ngồi trong phòng “Hoàng cung” sang trọng nhất hút thuốc, thật ra anh rất ít hút thuốc, chỉ là trong đầu toàn hiện lên khuôn mặt Lăng Mạt Mạt và Lục Niệm Ca, lẫn lộn với nhau, làm đáy lòng phiền não không chịu nổi, vì vậy anh hút hết điếu này tới điếu khác, hút đến mức anh cảm thấy miệng đắng chát.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa, anh nhanh chóng dụi điếu thuốc, xoay người đi tới.
Cửa mở ra rồi đóng lại, bên trong tối đen như mực, Lăng Mạt Mạt vẫn đứng im, không nhúc nhích, như đang thích nghi với khoảng không đen tối.
Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm nơi cô đang đứng, mặc dù tối đen như mực không nhìn thấy gì, thế nhưng anh lại vô thức nở nụ cười lạnh, tựa như không kìm chế được mà co giật khóe miệng.
Trong đầu anh lúc này, lại hiện lên đêm hôm ấy, dưới tán hoa anh đào, một cảnh ngồi xích đu kia, rõ ràng rất giống hình ảnh quay chậm.
Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu, có thể thấy được nụ cười xấu hổ nơi khóe môi, Lục Niệm Ca cúi đầu nhìn cô, bóng lưng dịu dàng, thế nào cũng cực kì giống hai người đang rất hạnh phúc, cho dù ai nhìn cũng không tự chủ được than thở một tiếng, thật là tuấn nam mỹ nữ trời cao hợp thành một đôi uyên ương!