10.
Trong số đông đảo nam sủng của ta, tiểu Nhã là người đặc biệt nhất.
Hắn nhát gan, không thích nói chuyện, tính tình lại kỳ lạ
Mỗi lần yến tiệc, các nam sủng luôn nghĩ ra phương pháp nói lời hay dỗ ngọt khiến ta vui vẻ, chỉ có hắn ngồi đó không nói gì, trong đôi mắt hắn tất cả chỉ có ta.
Tựa như trong thế giới của hắn chỉ có ta, hắn chỉ thấy được ta.
Ta thích loại cảm giác này.
Người làm nói hắn tự bế (10), núp trong ngăn tủ hai ngày không đi ra.
Trước kia hắn cũng hay như vậy.
Sau khi ta biết, sẽ dè dặt đứng bên ngoài tủ, gõ nhẹ lên cửa tủ, sau đó hát bài ca d.a.o mà hồi bé mẫu hậu hay hát dỗ dành ta.
Đến phòng ngủ của tiểu Nhã, ta giống như thường ngày gõ nhẹ lên cửa tủ.
Ta còn chưa kịp mở miệng, cửa tủ bỗng nhiên mở ra.
Tiểu Nhã phi vào trong n.g.ự.c ta, tủi thân nói:
“Bọn họ nói nàng lập gia đình, là Thánh thượng ban cho, sau này nàng vẫn tới thăm ta sao?”
Hắn ôm ta thật chặt.
Cánh tay trắng nõn dùng sức đến nỗi gân xanh nổi lên, rất sợ một khi không nắm chặt, thì ta sẽ lập tức bay đi không thấy nữa.
Ta nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng hắn, thanh âm ôn nhu đến mức mình cũng không phát hiện ra:
“Biết rồi, ta thích ngươi nhất, làm sao lại không đến thăm ngươi chứ?”
“Thế mà nàng có biết, đã một trăm hai mươi ba ngày, mỗi ngày ta đều mong nàng, mà ngày nào nàng cũng không đến”
Trong lòng ta có chút ngại, có thứ gì đó khiến cho lục phủ ngũ tạng (11) chùng xuống:
“Đây không phải là ta đã tới rồi sao? Sao chưa ăn cơm? Để ta ăn cùng ngươi được không?”
11.
Trong viện của tiểu Nhã có phòng bếp nhỏ
Đồ ăn nhanh chóng được bày biện
Vừa muốn động đũa, ba nam nhân khác không biết từ đâu xông đến
Bọn họ đang cầm bát, lục tục ngồi hai bên sườn của ta, tiểu Nhã nhỏ tuổi nhất bị chen ra rìa.
Tiểu Dậu gắp thịt vào bát của ta: “Công chúa, cái này ăn ngon.”
Đôi mắt của tiểu Khuynh ngóng chờ ta
Ta không đành lòng, lại gắp thịt cho tiểu Khuynh.
Hoài Nhân ở một bên nhẹ nhàng nâng mắt, bất động thanh sắc (12) gắp mất miếng thịt ta gắp cho tiểu Khuynh, nhét thẳng vào miệng.
Tiểu Khuynh bực tức mở miệng:
“Công chúa, nàng xem hắn kìa!”
Mắt thấy trên bàn cơm chuẩn bị một trận ầm ĩ, ta vội vàng gắp cho bọn hắn mỗi người một miếng thịt:
“Đều ngoan, năm người chúng ta nên sống hòa thuận, đừng ầm ĩ.”
“Ta thì sao?”
Tống Hành Ý không biết từ khi nào đã tìm được tới đây.
Hắn chỉ vào người của ta, đầu ngón tay cũng run rẩy:
“Hóa ra những lời đồn đãi đều là thật, nàng thế mà thật sự nuôi nam sủng! Nàng có biết ta mới là phu quân của nàng không? Ta mới là Phò mã! Nàng coi ta là cái gì?”
Hắn dường như là muốn cho ta cảm thấy thẹn thùng xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hau-cung-cua-nghi-hoa-cong-chua/chuong-4-tranh-sung-2.html.]
Nhưng lại cảm thấy dù tốt xấu gì ta cũng là công chúa, sợ dùng từ ngữ không ổn, nghĩ nửa ngày mới cắn răng nói ra được một câu:
“Ở trong cung nàng không đọc quá “Nữ giới” hay sao?”
Ta thuận hai tay ôm hai mỹ nhân bên cạnh là Hoài Nhân cùng tiểu Dậu, trước mặt Tống Hành Ý hôn mỗi người một cái, hành vi phóng đãng, không cần che giấu:
“Mấy cái đồ đó cũng xứng để bản công chúa đọc hay sao?”
Mặt của Tổng Hành Ý tái đi rồi.
Hoài Nhân ở một bên cười nhạo một tiếng:
“Hóa ra là Phò mã, ta nói là mãng phu từ vùng quê nào đến, một thân mồ hôi hôi thối, trách không được đêm động phòng với công chúa cũng không phải ngươi.”
Bên người Tống Hành Ý không có người hầu hạ, hắn mặc quần áo tới đây như thế nào đều thay đi thay lại để mặc, cũng không che được mùi mồ hôi trên người.
Tống Hành Ý có chút ngượng ngùng.
Hắn muốn phản bác lại, lại bị Hoài Nhân hấp dẫn sự chú ý, ánh mắt chằm chằm nhìn lên người hắn:
“Là ngươi?”
12.
Trong đám nam sủng này của ta, người tranh giành nhiều nhất, không phải là tiểu Dậu bộ dáng uốn éo, mà là Hoài Nhân
Minh tranh, ám tranh (13), các loại âm mưu quỷ kế đa dạng chồng chất.
Trước đây công chúa phủ náo nhiệt thật sự, những nam sủng vì tranh thủ tình cảm, cả ngày tranh giành tình yêu ngày ngày không dứt
Mỗi khi hậu viện có ai bị hãm hại, bị oan uổng, hoặc hai phòng đấu đá ba phòng đánh lộn, ta cùng thị nữ Lục Thủy đều cùng nhau đánh đố, xem xem người đứng phía sau màn là ai.
Mà ta lần nào cũng đánh cược trên người Hoài Nhân.
Đây cũng là nguyên nhân ta sủng ái hắn nhất.
Ai không muốn được người tranh đoạt.
Cho dù là thủ đoạn tranh giành có chút không quang minh chính đại, nhưng lòng yêu thương ta cũng không sai.
Chỉ là ta không nghĩ tới, Tống Hành Ý còn chưa vào cửa, thủ đoạn của Hoài Nhân đã dùng đến trên người hắn.
Sau khi biết chuyện của Tống Hành Ý cùng hắn biểu muội, ta rất vui vẻ.
Ngày hôm ấy, ta vốn là muốn tiến cung cầu phụ hoàng hủy bỏ hôn ước.
Kiệu tiến cung đi ngang qua một quán trà.
Ta nghe thấy có người nhắc tới tục danh của ta:
“Ta không thể vì Quý Song Nhi mà không đi làm phò mã. Danh hiệu phò mã này đối với ta chỉ có ưu đãi chứ không hề có chỗ không tốt, dù sao vốn là ta đang đắn đo Quý Song Nhi, cho dù ta cưới công chúa, thì nàng cũng vẫn đối với ta không rời không bỏ, nam nhân làm gì có ai không thích ba vợ bốn nàng hầu chứ?"
“Về phần công chúa, ngoại hình xinh đẹp, cũng xứng đôi với ta, nhưng nghe nói tính tình không tốt, thật sự khó khống chế, nếu như ta cầu nàng, nàng khẳng định sẽ chướng mắt ta.”
“Đối phó người như thế, ta sẽ làm cho nàng cảm nhận được cảm giác tương phản, nàng thấy ta yêu Quý Song Nhi như thế, trong lòng sinh ghen tị, khẳng định sẽ tìm cách cướp ta đi, đến lúc đó, ta càng ngược nàng, nàng lại càng yêu ta.”
Người đó là Tống Hành Ý.
Người đối diện với hắn ẩn ở chỗ rẽ, ta không chú ý.
Hiện tại xem ra, chắc chắn là Hoài Nhân.
Hắn muốn cho ta thấy rõ nhân phẩm thật sự của Tống Hành Ý mà cự tuyệt tứ hôn.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, bản công chúa quá biến thái
Lần đầu tiên ta thấy một người đê tiện như thế, đương nhiên muốn kết hôn vào phủ để thưởng thức thật tốt.
_____
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
(10) Tự bế: Tự đóng cảm xúc của mình, không quan tâm tới người khác.
(11) Lục phủ ngũ tạng: Lục phủ ngũ tạng là một nhóm các cơ quan, căn cứ theo chức năng mà người ta phân thành lục phủ và ngũ tạng. Trong đó, những cơ quan làm nhiệm vụ chứa đựng, co bóp, chuyển hóa được xếp vào nhóm Tạng và những cơ quan làm nhiệm vụ thu nạp, vận chuyển được xếp vào nhóm Phủ
(12) Bất động thanh sắc: Tỉnh bơ, thản nhiên, mặt không biến sắc
(13) Minh tranh, ám tranh: tranh tối, tranh sáng, có thể hiểu là minh tranh ám đấu, dùng mọi biện pháp ngoài sáng lẫn trong tối.