Văn Ngự Bạch hỏi han Tiêu Sở Địch rất trịnh trọng.
"Ái khanh đi xa đến biên giới, chinh chiến Di Địch vất vả rồi, lần này ngươi cũng coi như là giải quyết mối lo trong lòng cho trẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngươi đi lâu như vậy, trẫm cũng rất nhớ ngươi, không biết những ngày này Tiêu ái khanh thế nào, đi đại tiện tiểu tiện còn bình thường chứ?"
"..."
"Được hoàng thượng quan tâm, ruột của thần vẫn khá tốt."
"Ồ, Tiêu ái khanh, thường nói an cư lạc nghiệp, phải an cư rồi mới lạc nghiệp, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, ngươi xem xem có người nào ngươi vừa ý không?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hoàng thượng lấy ra mười mấy bức tranh chân dung phụ nữ.
Tiêu Sở Địch hơi nhíu mày.
"Thần một lòng muốn bảo vệ đất nước, tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện nam nữ này."
"Ơ, nhà là nước nhỏ à."
Văn Ngự Bạch nói xong liền nhét tất cả tranh chân dung vào lòng Tiêu Sở Địch.
Không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt Tiêu Sở Địch dịu dàng hơn một chút.
"Hoàng thượng, kỳ thật vi thần đã có người trong lòng, vi thần nhớ hoàng thượng từng hứa với vi thần một điều ước."
Sắc mặt Văn Ngự Bạch không được tốt lắm.
"Vi thần muốn thỉnh thánh thượng tác hợp cho vi thần và Lăng..."
"Ái khanh, trẫm thấy ngươi nói rất đúng, quốc gia còn chưa yên ổn thì sao có thể chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.
Có câu nói trong lòng không có phụ nữ, rút kiếm tự nhiên thần. Trang đầu tiên của kiếm phổ, quên đi người trong lòng.
Ái khanh, trẫm rất tin tưởng ngươi, ngươi mau về đi."
Tiêu Sở Địch bị đẩy ra khỏi ngự thư phòng, Văn Ngự Bạch đóng cửa rất mạnh.
Tiêu Sở Địch: "..."
42
Tiêu Sở Địch hẹn ta đi dạo chơi.
Thư lại truyền đến chỗ Hoàng hậu nương nương???
Hoàng hậu nương nương cười gian xảo hỏi ta thích ai.
Ta ấp úng nửa ngày không nói nên lời.
Nàng ta lại chợt hiểu ra, "Chẳng lẽ ngươi thích Hứa Nghị Hoan?"
??? Ta còn chưa kịp lên tiếng thì nàng ta đã tiếp tục.
"Ơ, ta không xứng à?"
Đây là đâu với đâu.
Hoàng hậu nương nương nói đàn ông giống như móng giò heo, tình yêu giống như gia vị, ngươi không dùng gia vị ướp nó, nó vẫn cứ là một mùi phân.
Ta luôn cảm thấy nàng ta đang ám chỉ điều gì đó, nhưng lại không nghe ra.
"Vậy Hoàng hậu nương nương thì sao? Định cứ thế cô độc trong cung à?"
Nàng ta uống chút rượu, trên mặt có một lớp phấn mỏng.
Hoàng hậu nương nương say rượu kéo kéo bộ cung trang nặng nề, "Ở bên người mình thích sao có thể gọi là cô độc chứ?"
Nàng ta cười ngây thơ, "Ta nói là Hứa Nghị Hoan."
"Ưm, bộ cung trang này nóng thật, vẫn là kình trang thoải mái hơn."
Nàng ta say rồi, say đến mức không còn ra hình thù gì nữa.
Văn Ngự Bạch lại xuất hiện bên cạnh ta trong lúc ta đang ngẩn người, hắn bế ngang Hoàng hậu nương nương về Phụng Khê cung, đắp chăn cho nàng ta.
Ta và Văn Ngự Bạch đi đến ngự hoa viên.
"Hoàng hậu nương nương hẳn là một cô nương phóng khoáng nhỉ?"