4
“Ta biết Trấn Hồn Châu, nếu muốn được tự do, chỉ có thể lấy mạng đổi mạng.
Ta đã tới Hộ Quốc Tự xin bùa. Chỉ cần ngươi gật đầu, ta nguyện dùng mạng mình đổi lấy ngươi.”
Sấm sét rung trời, soi rõ gương mặt tái nhợt của Mạnh Cẩm.
Khác hẳn nửa năm trước, giờ nàng yếu đến chẳng còn hơi sức.
Nàng ngã xuống dưới gốc đào của ta, thều thào:
“Ta không quên ngươi. Chỉ là ta… không thể ra được.
Không có gà quay, đừng giận ta.”
“Ngươi xem, đến lúc c.h.ế.t vẫn còn nghĩ tới ngươi đây này.”
Muốn chết—ở đâu chẳng được.
Vậy mà nàng lại lặn lội hơn ba mươi dặm đường, đi suốt đêm, giữa trời mưa bùn đất lầy lội, chỉ để c.h.ế.t ở đây.
“Là ai ép ngươi thành ra thế này? Mạnh gia?”
Nàng cười nhẹ, không rõ nước mưa hay nước mắt trên mặt.
Rồi—rút dao, c-ắt mạnh lên cổ tay.
“Là thế gian này.
Là ta ngu muội, yếu đuối, không bằng người khác.
Đây là… số mệnh của ta.”
M-á-u trào ra, thấm ướt lá bùa giấu trong ngực, ánh vàng lóe lên.
“Nào… lại đây… ôm ta một cái.
Ngươi là người duy nhất từng bảo vệ ta.”
“À, ngươi không có tay… vậy để ta ôm ngươi.”
Dù ta có muốn cứu nàng bao nhiêu lần—
Cũng là vô ích.
“Ta muốn ch-ết.
Ngươi muốn sống.
Chúng ta đổi một lần đi—làm ơn.”
Khi một người đã muốn chết, không ai có thể ngăn được.
Nàng rạch vết thương sâu hơn, m-á-u chảy ướt đẫm xương cốt của ta, nhuộm đỏ cả bộ hài cốt.
“Sống đã khổ như vậy, đừng để ta …ch-ế-t không nhắm mắt.
Chỉ cần ngươi còn sống… vẫn có người nhớ đến ta.
Đúng không?”
Ba hồn bảy vía của nàng từ từ rời thể, mờ dần, nhẹ dần, chỉ còn một hơi thoi thóp.
Ta cúi xuống gần nàng.
“Ngươi có tâm nguyện gì, cứ nói.
Ta sẽ giúp ngươi. Tất cả—ta sẽ làm thay.”
Nàng mỉm cười, ôm chặt lấy ta.
Chôn cả mặt vào n.g.ự.c ta.
“Ngươi phải sống cho tốt.
Ta kiếp sau ….sẽ đầu thai vào nhà tử tế.
Chúng ta… coi như đều lời rồi.”
Lời sao được?
Nếu không kéo toàn bộ xuống địa ngục, thì chỉ là c.h.ế.t oan ức, c.h.ế.t không nhắm mắt!
Đêm đó, Hầu phủ mất một đích nữ không ai quan tâm.
Còn bãi tha ma—sống lại một Quỷ La Sát.
Cây đào héo rụi chỉ trong một đêm.
Ta mang xác Mạnh Cẩm xuống núi.
Kiếp sau ta không biết.
Nhưng kiếp này—ta sẽ đòi nợ m.á.u trả bằng máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
5
Trước khi hồi kinh, ta ghé qua Hộ Quốc Tự một chuyến.
Nơi ấy có một vị Thái hậu ăn chay trường vì cầu phúc cho con.
Khi xưa bà ta ghét ta.
Nhưng giờ…ta chỉ vừa tiết lộ chân tướng cái c.h.ế.t của con trai bà, bà ta đã nóng lòng lên cùng một con thuyền với ta, chuẩn bị cùng ta gây sóng nổi gió, trở lại Tử Kinh thành.
Giao kèo hoàn tất.
…………….
Ta chọn đúng ngày đích nữ Hầu phủ tròn mười lăm tuổi, trở về.
Trong tiệc mừng đầy ắp tiếng cười, người người vây quanh giả tiểu thư Mạnh Tuyết Như, vàng ngọc chất thành đống, châu báu đắt đỏ không ai tiếc.
Ai ai cũng chúc mừng nàng trưởng thành, dặn dò nàng biết giữ lời ăn tiếng nói, đừng lỡ dở tương lai.
Giữa đèn hoa rực rỡ, chỉ có nàng là người thắng cuộc.
Không một ai nhớ rằng—hôm nay …cũng là sinh nhật của Mạnh Cẩm.
Phu nhân Hầu phủ ôm lấy giả tiểu thư yêu kiều, mười mấy rương quà xếp thành hàng:
“Đây là sính lễ của ngoại tổ mẫu cho ta, nay ta tặng cho Như nhi.”
Mạnh Tuyết Như phụng phịu môi, lao vào lòng bà, nũng nịu đáng yêu:
“Con biết mẫu thân thương con nhất! Như nhi cũng yêu mẫu thân nhất!”
Thế tử Mạnh Vân Đình dịu dàng bước lên, dâng lên lễ vật:
“ Viên mã não ngũ sắc được ngự ban, ta phải nhờ vả mới xin được từ tay tam hoàng tử.”
Tam hoàng tử?
Đúng là hắn rồi.
Một bất ngờ nho nhỏ… rất vừa lòng ta.
Trên cao, Hầu gia vuốt râu đầy đắc ý:
“Lễ của phụ thân cũng chẳng tệ đâu.
Ta mặt dày cầu xin Thánh Thượng—sau khi Như nhi cập kê sẽ ban hôn sớm với tam hoàng tử, cho con gái của ta được toại nguyện.”
Mạnh Tuyết Như mắt sáng rực, nhưng vẫn làm bộ làm tịch:
“Phụ thân~~ ngượng c.h.ế.t đi được!
Trước mặt bao người lại nói chuyện thế này, con giận người luôn đó!”
Cả sảnh bật cười.
Toàn là những lời mật ngọt phủ đường, chỉ khiến người ta thấy buồn nôn.
Chỉ có thân xác này, vẫn còn lưu lại nỗi đau mà Mạnh Cẩm từng chịu.
Một cơn gió lạnh lướt qua, thấm tận xương tủy.
Cơ thể khẽ run lên.
“Còn biết ngượng? Không phải da mặt ngươi dày thành thói rồi sao?”
“Ca ca xấu quá! Nương ơi, huynh ấy bắt nạt con kìa!”
“Được rồi được rồi, nương phạt huynh con, mai dẫn con đi dạo phố, mọi chi phí đều do huynh con lo”
Mạnh Vân Đình rên rỉ:
“Nương ơi, đây là hành hạ ta! Nương cũng biết mà, tiền riêng của ta đều bị con mèo nhỏ này ăn sạch rồi!”
Mạnh Tuyết Như lè lưỡi, làm mặt quỷ:
“Đáng đời~ u la u la~”
Ta mở miệng—dập tắt cả khán phòng.
“Vậy còn ta?”
6
Tiếng cười vụt tắt.
Tất cả ánh mắt đồng loạt khó chịu.
Mạnh Vân Đình nheo mắt, lạnh giọng:
“Còn biết quay về à?
Ngỡ ngươi có cốt khí gì ghê gớm lắm, rốt cuộc cũng chẳng sống nổi ngoài kia, cuốn xéo trở về!”
“Ngươi có biết, vì chuyện ngươi bỏ nhà đi, Tuyết Như đã lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ bao lâu không?”
“Dám tư thông bỏ trốn, ngươi không biết xấu hổ là gì à? Ngươi làm mất hết mặt mũi Hầu phủ!”
Mạnh Tuyết Như thoáng khựng người khi thấy ta, nhưng nhanh chóng che giấu tia độc trong mắt.