Hậu Cung Hữu Quỷ

Chương 4



Đúng là ồn ào đáng chết.

 

Soạt!

 

Bông tai của Mạnh Tuyết Như  bị ta giật xuống, vung thẳng lên đầu Mạnh phu nhân.

 

Một bên tai bị rạch rách.

 

Còn bà mẹ vốn vẫn tỏ ra đoan trang kia, mặt trắng bệch, mất sạch phong thái.

 

“Lần sau, ta sẽ m- ó- c mắt bà.

 

Có mắt mà không biết nhìn, giữ lại cũng vô ích.”

 

Phu nhân Hầu phủ ngồi bệt dưới đất, run như cầy sấy, câm như hến.

 

Đám người còn lại cũng chứng kiến m - á-u me đủ rồi, không ai dám manh động nữa.

 

9

 

“Ta cho các ngươi cơ hội rồi, không biết quý trọng, thì đừng trách ta.”

 

Mũi d.a.o chạm cổ tay bà vú, nhẹ nhàng gẩy một cái—gân tay đ ứ t đoạn.

 

“Không chịu nói thật sao?”

 

Bà ta chỉ biết gào khóc thảm thiết, không dám đáp.

 

Ta day day vành tai, rồi rút dao—đâm thẳng vào giữa n.g.ự.c bà ta, xoay nhẹ chuôi.

 

Không ch ế t.

 

Nhưng đau đến sống không bằng ch ế t.

 

M á u phun ra ào ào, đỏ thẫm cả đất.

 

Đám người kia kinh sợ đến đứng bất động.

 

Mấy năm lăn lộn vì giúp Thẩm Sùng tìm tin tức, ta từng học vô số thủ đoạn tra khảo trong địa lao.

 

Giờ dùng để xử một bà v.ú hậu viện, đúng là có phần lãng phí tài năng.

 

Nhưng…có tác dụng là được.

 

Hai nhát d a o, bà ta ướt cả quần, suýt ngất.

 

Vừa hé miệng định nói, thì Mạnh Vân Đình đã vội vàng chen lời:

 

“Ngươi muốn gì? Cứ nói!

 

Muốn viện của Tuyết Như?

 

Muốn được nhận tổ?

 

Hay muốn gả cho tam hoàng tử?”

 

“Chỉ cần ngươi buông dao, chúng ta có thể bàn lại.

 

Đừng gây án mạng, nhà ta không gánh nổi.”

 

Hắn nói như s.ú.n.g liên thanh, ngắt lời ta tra hỏi.

 

Ta tức đến m.á.u dồn lên đầu.

 

“Qua đây, ta nói cho ngươi biết ta muốn gì.”

 

Hắn lưỡng lự, nhưng thấy Mạnh Tuyết Như  rơi lệ thì vẫn bước lại.

 

“Ngươi…”

 

Hắn chưa kịp rút d.a.o sau lưng ra, ta đã vặn cổ hắn,

 

liên hoàn tát mười cái, m á u mồm m á u mũi tuôn ra.

 

Cả người bị ta ném xuống đất, rụng một cái răng, hộc một b ú ng m-á-u, bất tỉnh nhân sự.

 

Dao sau lưng hắn rơi xuống.

 

“Ngươi nhiều lời quá.

 

Đồ ngu, ch ết cũng không đáng tiếc!”

 

Hầu gia nhìn ta, ánh mắt hằn độc, tay run run.

 

Nhưng vì con, đành nghiến răng nuốt nhục:

 

“Làm theo lời nó!

 

Không ai được động đậy!”

 

Ta hài lòng mỉm cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Dao lạnh đặt lên má bà vú, gõ nhẹ vài cái:

 

“Giờ thì, nói chưa?”

 

Bà ta không dám giấu nữa, tất cả những gì Mạnh Cẩm từng chịu đựng,

 

từng uất ức, từng mưu hại, từng vết thương

 

cuối cùng cũng được phơi bày.

10

 

Tiểu thư từ nông thôn trở về, vốn dĩ không được nhà họ Mạnh chào đón.

 

Vừa mới vào phủ, chỉ vì làm nhị tiểu thư khóc, đã bị nhốt vào tiểu viện học quy củ.

 

Sau đó, lỡ tay làm vỡ trang sức ngự ban của giả tiểu thư, tức giận châm lửa đốt viện.

 

Thậm chí, vì ganh tị với việc được tam hoàng tử để mắt đến, nàng bị vu là đẩy nhị tiểu thư xuống hồ.

 

Cuối cùng, vì giữ thân phận đích nữ mà đuổi nhị tiểu thư ra khỏi Hầu phủ.

 

Nếu phủ không kịp tìm về, nhị tiểu thư suýt mất mạng trong tay thổ phỉ.

 

Chỉ để lại một vết sẹo bằng móng tay, toàn bộ Hầu phủ lại đuổi Mạnh Cẩm ra ngoài để “dạy dỗ lại.”

 

Thế mà nàng tức giận bỏ đi cùng người khác.

 

“Là tiểu thư… không, là nhị tiểu thư chỉ đạo cả.”

 

“Cô ta không chịu nổi chuyện mình bị đè đầu cưỡi cổ chỉ vì huyết thống, nên muốn diệt trừ đích nữ.”

 

“Tất cả… đều là âm mưu của nhị tiểu thư.

 

Đích nữ – đại tiểu thư chưa từng làm điều ác.”

 

“Khi đại tiểu thư bị giam ở từ đường, nhị tiểu thư tình nguyện đưa cơm, nhưng thực chất… một bữa cũng không mang.

 

Cả tháng ấy, đại tiểu thư phải ăn canh thừa cơm nguội của hạ nhân để sống qua ngày.”

 

“Lễ mừng thọ của phu nhân do đại tiểu thư tự tay may túi bình an, nhưng bị đổi thành củ khoai đất.”

 

“Thuốc trị phong hàn của lão gia cũng là do đại tiểu thư thức canh sắc ra, nhưng bị cản ở cửa thư phòng, sau đó nhị tiểu thư bỏ thuốc xổ vào để hãm hại.”

 

Bị giam, quỳ từ đường, ăn đòn, bị đuổi khỏi nhà…

 

Mạnh Cẩm đã phải chịu biết bao tủi nhục ngay trong chính phủ đệ của mình.

 

Nàng – người chưa từng được yêu thương – trở về nhà với đầy mong đợi.

 

Nhưng những yêu thương nàng tha thiết cầu xin, lại bị người khác hưởng trọn.

 

Còn người thân cốt nhục, thay vì chở che, chỉ toàn hắt hủi và oán ghét.

 

Bị chính người nhà ghét bỏ, phản bội, ép chết.

 

Mạnh Cẩm, nàng… đã phải bất lực đến mức nào?

 

Ta thở dài, tiếp tục hỏi:

 

“Chuyện tư thông bỏ trốn là sao?”

 

Bà v.ú run lên, giọng hoảng loạn:

 

“Tiểu thư không bỏ trốn.

 

Là lão gia và phu nhân vì nhị tiểu thư, nên đổ tội lên đầu đại tiểu thư, đuổi nàng ra khỏi phủ… để nàng biết không có chỗ dựa sẽ khổ sở đến thế nào.

 

Còn vụ thổ phỉ hãm hại, sớm đã là do nhị tiểu thư dàn dựng.”

 

“Bức thư kia, là do Cù Trúc viết – cô ta rất giỏi giả chữ.”

 

Ta cười lạnh nhìn vào đám đông – Cù Trúc sợ tới mức chưa cần d.a.o đã quỳ mọp xuống, xác nhận từng lời một.

 

Thậm chí còn khai thêm không ít chi tiết.

 

Cuối cùng, dập đầu như giã gạo:

 

“Là nhị tiểu thư ép nô tỳ!

 

Chúng nô tỳ nào dám trái lời, xin tiểu thư tha mạng!”

 

Thấy không?

 

Khi lưỡi d.a.o nằm trong tay ngươi, thiên hạ đều cúi đầu.

 

Mạnh Cẩm, ngươi thiếu chính là một thanh đao.

 

Tội ác của Mạnh Tuyết Như  đã rõ như ban ngày.

 

“Lôi Mạnh Tuyết Như  đi, nghiêm hình tra khảo!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com