13
Nàng vẫn như thuở xưa, giữ dáng vẻ đoan trang, đĩnh đạc của một nữ nhi thế gia.
Chỉ khi thấy ta và thanh đao trong tay ta, đuôi mắt nàng khẽ co giật.
Nhưng nàng vẫn làm bộ bình thản, không nhìn ta lấy một cái, quỳ xuống trước mặt Thẩm Sùng:
“Tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, nhất thời bị kẻ gian xúi giục, mới hồ đồ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
Thần thiếp không chu toàn bổn phận trung cung, dạy con không nghiêm, xin cởi mũ chịu tội, tự nguyện vào lãnh cung nhận phạt.”
Nhũ mẫu bên cạnh lập tức quỳ xuống theo:
“Hoàng hậu nương nương thân thể yếu nhược, mới vừa hạ giường liền đến chịu tội.
Xin bệ hạ lượng thứ, lãnh cung… nương nương thật sự không thể vào được.”
Nếu trung cung bị liên lụy, chính là động đến gốc rễ long mạch quốc gia.
Chưa nói đến chuyện khác, gia tộc Chu thị – gia thế ba đời làm trọng thần – tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Triều đình… nhất định lại dậy sóng.
Mà điều Thẩm Sùng ghét nhất – chính là cảnh bọn “lão già triều đình” cãi nhau om sòm đến rối óc.
Chu Hoàn vẫn giống như thuở trẻ, giỏi nhất chiêu “vòng vo cứu nước”.
Chỉ tiếc là… nàng tính sai người.
Ta chậm rãi nhếch môi:
“Nhũ mẫu lắm lời quá rồi nhỉ?
Chuyện ở đây, đến lượt ngươi lên tiếng sao?”
Mặt nhũ mẫu và hoàng hậu lập tức trắng bệch.
Ta khẽ liếc nhìn Chu Hoàn, bật cười giễu cợt:
“Ngươi tìm người nói hộ mình à???”
Kịch bản “mặt đỏ mặt trắng” của hoàng hậu lập tức sụp đổ, nụ cười đoan trang cứng đờ trên mặt.
Ta lười phí lời.
Ra hiệu một cái, Ngô công công lập tức lôi nhũ mẫu ra ngoài.
Tiếng tát tai bốp bốp bốp truyền vào trong điện như vả thẳng vào mặt Chu Hoàn.
Sắc mặt nàng lập tức đông cứng thành băng lạnh.
Ánh mắt oán độc quét qua mặt ta, nhưng ta chẳng thèm để tâm.
Ta chỉ duỗi chân đá nhẹ vào bắp chân Thẩm Sùng dưới bàn, hờ hững mở miệng:
“Nhất thời bị kẻ gian xúi giục??? Kẻ gian là ai? Là ta sao?”
“Hay là cái thứ giả thiên kim đáng c.h.ế.t kia?”
Không nỡ trừng phạt nhi tử, vậy thì …phạt đứa giả danh kia cũng được.
Lùi một bước, đôi bên cùng lợi.”
Thẩm Sùng nhìn ta, lập tức hiểu ngay.
Gương mặt tối sầm bỗng hóa tươi cười, như tuyết tan đầu xuân:
“Ái phi là người trẫm yêu nhất.
Nếu nàng là gian nhân… vậy chẳng phải trẫm là hôn quân hay sao?”
“Hoàng hậu nói đúng.
Mạnh gia nữ kia, tâm địa hiểm độc, lợi dụng tình cảm của tam hoàng tử, còn mưu hại ái phi của trẫm…
Tội không thể tha!”
Hắn cao giọng nói tiếp:
“Trẫm tuy yêu con, nhưng càng không thể dung kẻ hại ái phi!”
“Người đâu!
Phế bỏ danh vị ‘hôn thê’ của Mạnh Tuyết Như , giao cho Đại Lý Tự xử lý, nghiêm trị không tha!”
14
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tam hoàng tử Thẩm Dục Thần đang quỳ gối ngoài viện để chịu tội, vừa nghe nói Mạnh Tuyết Như sắp bị phạt, liền xông thẳng vào tẩm điện của ta.
Không coi ai ra gì, ngu xuẩn đến mức không thể tả, …lại đúng là điều ta mong đợi nhất.
“Vô lễ!”
Chu Hoàn giáng cho Thẩm Dục Thần một bạt tai sắc bén.
“Bổn cung nếu không nghiêm trị, ngươi còn không biết sẽ bị yêu nghiệt mê hoặc đến mức nào.”
“Rõ ràng là kẻ tráo đổi thân phận, lừa gạt Thánh Thượng, còn suýt nữa hại c.h.ế.t Như phi. Ban cho nó một chung rượu độc, cũng coi như giữ lại thể diện cuối cùng.”
Hoàng thượng vì muốn giữ thể diện cho con, đành đem Mạnh Tuyết Như ra làm lá chắn.
Hoàng hậu dĩ nhiên vui vẻ thuận theo, theo dòng nước đẩy thuyền, dùng cái c.h.ế.t của Mạnh Tuyết Như để bảo toàn cho con trai mình.
Ai ngờ tam hoàng tử lại quỳ sụp xuống, nói năng đầy thương cảm:
“Mẫu hậu, nhi thần thật lòng với Tuyết Như. Nàng ấy thuần khiết thiện lương, tuyệt đối không phải người làm điều ác.”
Vừa nói, hắn vừa liếc mắt về phía ta, giọng nhỏ hẳn đi ba phần:
“Chỉ là bị người khác hãm hại mà thôi. Nay đã bị hủy dung, nàng ấy thật đáng thương. Mẫu hậu là Trung cung, nên đứng ra thay nàng ấy làm chủ mới phải.”
Thẩm Sùng siết chặt mắt, không thốt một lời.
Chu Hoàn tức đến suýt ngất ngay tại chỗ.
Ta thay nàng ta giải vây một phen:
“Nếu tam hoàng tử không tin, vậy cứ theo Đại Lý Tự đi một vòng, xem xem sự thật là gì.
Chết cũng phải c.h.ế.t cho minh bạch, chẳng bằng thẩm tra đến nơi đến chốn.”
Chu Hoàn sợ đến hoảng hồn.
Trình tự của Đại Lý Tự, đâu phải nhẹ nhàng gì — toàn là m-á-u me thịt n-át.
Mạnh Tuyết Như mà vào đó, e là ch-ế-t còn không yên thân.
Không, cho dù có ch ế t, ta cũng không để nàng ta ch.ết một cách dễ chịu.
Trải qua giường đinh, thiêu đồng nóng, c-ắt tai chặt ngón, vứt vào ổ rắn...
Bảy mươi hai loại hình phạt, kéo dài đến tận tầng hầm thứ năm dưới đất.
Không biết Mạnh Tuyết Như có thể chịu nổi đến tầng mấy.
Nỗi uất ức của Mạnh Cẩm, ta muốn nàng ta phải m.á.u trả bằng máu, từng tầng từng tầng mà gánh chịu.
Chu Hoàn đau lòng, không nỡ để nhi tử phải chứng kiến những thứ đó.
Ả đánh rơi chiếc mặt nạ đoan trang kiên cường, đau khổ cầu xin.
Nhưng …ta đã lui một bước rồi, Thẩm Sùng làm sao còn dám ép ta thêm nữa?
“Nếu còn dám bảo vệ hắn, cái loại vô dụng chỉ biết quỳ khóc như hắn, thì cứ ban cho hắn lãnh địa để đi khai khẩn đi.”
“Rảnh rỗi quỳ xin ta tha, sao không về mà dạy dỗ lại đứa con vô dụng của ngươi?”
Chu Hoàn dù gì cũng là nguyên phối, luôn được Thẩm Sùng nể trọng.
Lần đầu tiên bị hắn mắng nặng lời, nàng ta mất hết mặt mũi, không còn dám cãi lại một câu.
Tam hoàng tử vẫn bị hoàng đế sai người áp giải về Đại Lý Tự.
“Trẫm đã thay nàng hả giận rồi, nàng vừa lòng chưa?”
Thẩm Sùng sa sầm mặt, lông mày siết chặt, lạnh lùng lườm ta.
Ta bước tới gần, đẩy hắn ngã xuống án thư, ngồi thẳng lên người hắn, giống như Vân Đường mười lăm tuổi ngày nào, không kiêng nể gì.
“Dù không hẳn là hài lòng, nhưng người đã bênh vực ta, vậy ta cũng phải khiến người hài lòng.”
Chiêu trò nhỏ của Vân Đường, ta nắm rõ như lòng bàn tay.
Giống năm phần, lại cố ý không trọn vẹn.
Đủ để khiến Thẩm Sùng mơ màng, nhưng lại thiếu một chút thỏa mãn.
Hắn tưởng như đạt được tất cả, nhưng luôn cảm thấy thiếu mất một góc nhỏ, khiến hắn day dứt không thôi.
Càng nghĩ về ta, lại càng không quên được Vân Đường.