Hậu Duệ Phượng Hoàng

Chương 22



Vành mắt Tạ Văn Đoan đỏ hoe, còn đau lòng hơn cả lúc mẫu hậu qua đời.

 

"Ta muốn ban thưởng cho người nhà Tam Bảo, chọn cho hắn một mảnh đất chôn cất tốt."

 

Ta lặng lẽ không nói lời nào, trong lòng cười lạnh. Ngụy Tam Bảo muốn có thanh danh tốt sau khi chết, đừng hòng!

 

Nghĩ đến kiếp trước hắn hãm hại tam cửu phụ, ta còn thấy hắn c.h.ế.t quá dễ dàng, không đủ để an ủi linh hồn ông ấy.

 

"A Gia, đưa thư này cho Thái Tử điện hạ xem."

 

A Gia bước lên, đưa cho Tạ Văn Đoan một xấp thư. Chữ nghĩa và tên người viết đều là của Ngụy Tam Bảo, Tạ Văn Đoan quá nuông chiều hắn, hắn quen thói làm càn, chẳng thèm che giấu.

 

"Văn Đoan, việc chúng ta gặp nạn lần này, đều là do Ngụy Tam Bảo gây ra. Chỉ vì ba trăm lượng bạc, hắn dám bán đứng hành tung của đệ, còn nghe lệnh kẻ khác, cố tình dụ đệ nghỉ đêm ở miếu hoang. Nếu Thẩm Tầm Chu không kịp thời đến cứu viện, đệ và ta có lẽ đã bỏ mạng ở đó rồi."

 

Tạ Văn Đoan sững sờ, không tin vào những dòng chữ trên trang giấy.

 

"Ta đối đãi với hắn tốt như vậy, sao hắn lại phản bội ta?"

 

Ta thở dài, vỗ vai Tạ Văn Đoan: "Mấy kẻ hoạn quan có được mấy phần chân tình, đệ đối xử tốt với hắn thì được gì? Trên đời này, trừ ta ra, còn ai thật lòng giúp đỡ đệ?"

......

Sau khi an ủi Tạ Văn Đoan xong, ta mới cùng A Gia đến nơi nghỉ ngơi do Lý Mộc Tuyết sắp xếp.

 

A Gia khẽ mỉm cười: "Ngụy Tam Bảo đúng là tự rước họa vào thân!"

 

Ta cong khóe môi. Việc Ngụy Tam Bảo cấu kết với người ngoài, ta đã biết từ khi mới rời kinh, nhưng vẫn luôn giữ kín không nói ra.

 

Thay vì xử lý Ngụy Tam Bảo rồi kinh động đến kẻ địch, chi bằng chọn đúng thời cơ, một chiêu chế thắng.

 

Huống hồ, ta đã sắp xếp cho Ngụy Tam Bảo một cách c.h.ế.t vô cùng tốt, chỉ chờ hắn tự tìm đường chết.

 

Lúc đó ta đã tìm cơ hội liên lạc với tam cửu phụ. Còn Thẩm Tầm Chu, đó là ta đã sớm an bài đến cứu ta, ngay cả người của hắn cũng là tam cửu phụ phái đến.

 

Dưới ánh nến, ta cầm bút viết một bức thư, báo bình an cho tam cửu phụ. Suy nghĩ một lúc, ta lại viết thêm một câu ở cuối: Ngụy Tam Bảo đã chết. Có lẽ ông vĩnh viễn không biết, khi ta viết câu này, tâm trạng ta như thế nào.

......

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ nhẹ. Ta ngẩng đầu, thấy A Gia đang ngủ say sưa ở gian ngoài. Liền nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, mở cửa sổ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trăng sáng sao đầy trời, ngoài cửa sổ là đầm sen trải dài, tiếng ếch kêu râm ran.

 

"Có làm phiền điện hạ nghỉ ngơi không?"

 

Thẩm Tầm Chu xách theo một giỏ bánh ngọt, dùng giấy dầu gói lại.

 

“Hôm nay vội vã, thấy điện hạ chưa dùng được bao nhiêu, ta mang chút bánh ngọt đến."

 

"Đa tạ công tử đã có lòng."

 

Thẩm Tầm Chu bước tới, đưa giỏ bánh qua khung cửa sổ, giấy dầu vẫn còn vương hơi ấm.

 

"Hôm nay đa tạ Thẩm công tử."

 

"Điện hạ, xin đừng khách sáo với ta như vậy."

 

Nói rồi, Thẩm Tầm Chu khẽ ửng hồng gò má, may mà màn đêm che phủ, không ai thấy rõ.

 

"Ta xin phép không làm phiền điện hạ nghỉ ngơi nữa."

 

Hắn vội vã rời đi, bước chân cũng nhanh hơn thường lệ. Ta nhìn giỏ bánh trong tay, khẽ mỉm cười, vừa định đóng cửa sổ thì bắt gặp ánh mắt của Lý Mộc Tuyết. Hắn đang chậm rãi bước ra từ sau tán cây.

 

Gặp lại cố nhân, ngàn lời khó nói. Lý Mộc Tuyết cũng mang theo một gói bánh ngọt bọc giấy dầu và một vò rượu.

 

Không cần nói cũng biết, đó là rượu hoa quế do chính tay Lý Mộc Tuyết ủ, món ta rất thích khi còn học ở Trung Ản Sơn.

 

Ta vịn khung cửa, thần sắc lạnh nhạt nói: "Đêm khuya sương lạnh, Lý đại nhân nên nghỉ ngơi sớm."

 

Lý Mộc Tuyết khẽ cười, ánh mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp: "Ninh Dương điện hạ cũng nên an giấc."

 

Ta toan đóng cửa sổ, Lý Mộc Tuyết chợt lên tiếng: "Điện hạ, bánh ngọt đó khó tiêu, ban đêm không nên ăn nhiều."

 

Ta khép cửa sổ, giỏ bánh trong tay cũng mất hết hứng thú, đặt sang một bên trên bàn trà.

 

Gặp gỡ sao bằng chưa từng, hữu tình nào bằng vô tình. Hôm sau, ta tìm Thẩm Tầm Chu, bảo hắn sắp xếp người loan tin này ra ngoài.

 

Không cần câu nệ sự thật, càng bí ẩn kỳ quái càng tốt. Dù sao sự thật rành mạch ít người nghe, thế gian đều thích nghe chuyện thâm cung bí sử quan trường đấu đá, câu chuyện càng mang màu sắc âm mưu luận, càng được lan truyền rộng rãi.