Ta không đáp lời, sau khi đặt chiếc yếm xuống, nhẹ giọng nói: "Nương nương, ta đã nói tin tức của mình rồi, bây giờ đến lượt ta hỏi người."
Lý Quý Phi ngước mắt, đôi mắt như ngọc lưu ly mỹ lệ, nhưng lại mang theo chút giễu cợt nhàn nhạt: "Ninh Dương, ngươi cần gì phải hỏi ta chứ? Trong lòng ngươi đã có đáp án rồi không phải sao? Ta chỉ nói một câu, bát thuốc đưa đến năm xưa qua tay ta, không độc."
Ánh nắng ngoài cửa sổ rất đẹp, nhưng rơi trên người ta lại lạnh lẽo như nước đá. Không độc, một câu không độc thật hay. Thảo nào kiếp trước ta c.h.ế.t hồ đồ như vậy, hóa ra đến hận, ta cũng hận nhầm người.
“Ninh Dương, ngươi đi nói với bệ hạ, bảo ông ấy dẫn Trình Cẩn đến đây, ta có chuyện muốn nói với hắn."
Móng tay nhọn hoắt của Lý Quý Phi rơi trên tấm vải, nàng không nhìn ta nữa, lại nhẹ nhàng ngân nga một bài ca dao.
"Ra cửa thành đông, gái như mây hồng. Tuy rằng mây hồng, chẳng kẻ ta mong. Áo trắng khăn xanh, chuyện trò vui lành. Ra cửa thành tây, gái như ráng bay. Tuy rằng ráng bay, chẳng kẻ ta say. Áo trắng cỏ lau, cùng người vui vầy."
Ta quay người rời đi, nhớ lại câu chuyện tư bôn mà Lý Như Nghiên kể. Thật sự là Lý gia để Lý Quý Phi yên lòng, mới đưa Trình Cẩn vào cung sao?
Người con gái bị tình lang lừa gạt, lại bị đưa vào cung để gia tộc mưu lợi, từ đầu đến cuối không hề hận sao?
"Ninh Dương."
Lý Quý Phi đột nhiên gọi ta lại từ phía sau: "Năm xưa, cháu trai ta từng quỳ từ đường mười ba ngày vì ngươi."
Ta không quay đầu, chỉ khẽ cười một tiếng: "Quý Phi nương nương, người và Trình Cẩn chẳng phải cũng từng tình chàng ý thiếp sao?"
Ta vừa đi vừa suy nghĩ. Trước đây, ta vẫn luôn nghi ngờ mơ hồ, người hại c.h.ế.t mẫu hậu còn có người khác, chỉ là không biết là đại cửu phụ hay phụ hoàng.
Bây giờ, mấy lời của Lý Quý Phi, khiến ta hoàn toàn tỉnh táo. Mẫu hậu c.h.ế.t vì đại cửu phụ và phụ hoàng hợp mưu sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bát thuốc không độc kia, phụ hoàng đã xem qua, đại cửu phụ đã xem qua, nhưng họ đều mặc nhận mẫu hậu bị cung nhân hạ độc g.i.ế.c chết.
Thuốc không độc, làm sao g.i.ế.c người?
Họ cố ý dẫn dắt ta và Tạ Văn Đoan hận Lý Quý Phi.
Ta ngước đầu nhìn về hướng Thái Hòa Cung, dường như thấy một mũi tên dài b.ắ.n ra từ ngai vàng phía sau phụ hoàng, hàn quang lóe lên, đ.â.m thẳng vào giữa lông mày ta. Quyền lực là một lời nguyền rủa, rơi vào vòng xoáy đó, không ai có thể sống sót mà thoát ra.
Vòng xoáy này đã g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu hậu ta, thậm chí còn muốn g.i.ế.c cả ta. Mẫu hậu, nếu người thật sự có linh thiêng, xin hãy phù hộ con gái được như ý nguyện.
……
Không ai biết ngày đó trong tẩm cung của Lý Quý Phi đã xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau, tin tức truyền ra từ trong cung, Lý Quý Phi đột tử, một xác hai mạng.
Tội ác của Trình Cẩn tày trời, phụ hoàng cảm thấy bất an sâu sắc, hạ lệnh lăng trì xử tử.
Triều đình trên dưới một mảnh hân hoan, người người đều nói phụ hoàng là thánh minh thiên tử, xử tử đại gian thần Trình Cẩn.
Lý gia nhất thời bị lạnh nhạt, ngay cả đại hoàng tử cũng bị liên lụy. Một ngày trước khi Trình Cẩn bị hành hình, ta một mình đến ngục giam gặp hắn.
"Kế sách của Ninh Dương điện hạ thật hay, thế mà có thể khiến Quý Phi nương nương và Lưu Thọ trở mặt với ta."
Ta nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: "Ngươi sai rồi, Quý Phi sớm đã hận ngươi thấu xương, muốn cùng ngươi đồng quy vu tận. Còn Lưu Thọ, người ta cũng có tiền đồ muốn theo đuổi, dựa vào đâu mà mãi ngồi dưới trướng ngươi làm cháu nội?"
"Ngươi đến xem ta chê cười sao?"
Ta cong khóe môi: "Ta chỉ là được người nhờ vả, mang đến cho ngươi một lời." Trình Cẩn, chủ ý để ngươi vào cung làm thái giám năm đó, không phải Lý Quần Anh nghĩ ra."