Tam cửu phụ quỳ xuống xin tội, rồi nói: "Ninh Dương đã phái người đến vùng Ích Châu thăm dò, thây đói nằm la liệt khắp nơi, dân đói ăn thịt con, đâu phải quân khởi nghĩa hung ác tàn bạo, mà là quan viên địa phương không làm người, tình cảnh như vậy còn cưỡng ép thu thuế. Ninh Dương nói, đã có không ít dân đói sinh ra lời oán hận triều đình. Nàng còn tận mắt thấy một bà lão bị c.h.ế.t đói, trước khi c.h.ế.t nắm tay nàng hỏi, triều đình có phải đã bỏ rơi dân chúng Ích Châu rồi hay không. Bệ hạ, Ích Châu lũ lụt không dứt, mười nhà chín rỗng, từ lâu đã không còn bao nhiêu dân chúng rồi! Thần xin bệ hạ, cho Ninh Dương dẫn thủ lĩnh quân khởi nghĩa đến kêu oan."
Phụ hoàng giận dữ, lập tức cho người gọi ta lên triều.
Ta đội mũ công chúa, từng bước từng bước bước qua bậc thềm đỏ son, vượt qua quần thần, đi đến bên cạnh tam cửu phụ.
"Thần, Ninh Dương, thay mặt ba ngàn tám trăm bảy mươi hai người dân Ích Châu, đến kêu oan!"
Đến lúc này, chuyện Tạ Văn Triết và Giang Hoài trị thủy năm ngoái mới bị phơi bày trước mặt mọi người.
Tiền cứu trợ triều đình cấp, một xu cũng không dùng vào việc cứu trợ. Số tiền này chia làm ba khoản, một khoản tu sửa sông ngòi, hai khoản còn lại đều bị Tạ Văn Triết và quan viên các cấp địa phương tham ô, con sông kia chỉ là công trình làm màu.
Tạ Văn Triết sợ chuyện bại lộ, phái rất nhiều người canh giữ ở miệng đê, sau khi vỡ đê không cho dân chúng chạy trốn. Nhiều thôn trấn cứ thế bị nước lũ nhấn chìm, ngay cả tiếng động cũng không truyền ra được.
Lòng dân oán hận, phụ hoàng không thể nhẫn nhịn được nữa, sai người điều tra vụ việc.
Nhưng điều tra đến cuối cùng, lại không nỡ g.i.ế.c con trai ruột, đành tìm một đám dê tế thần g.i.ế.c sạch, lại hạ chỉ quở trách Tạ Văn Triết, lệnh hắn đóng cửa suy ngẫm.
Phía bên kia, Lý Quần Anh sau khi Lý Quý Phi c.h.ế.t thì ở nhà không có việc gì làm lại được phục chức, trám vào chỗ khuyết của công bộ thượng thư, chuyện đầu tiên sau khi nhậm chức là đi sửa sông.
Quốc khố bây giờ vẫn không sung túc, trị thủy quy mô lớn, chắc chắn là không thể lấy ra số tiền này.
Đưa Lý Quần Anh vào đó, chính là để ông ta lấy tiền của Lý gia bù vào cho Tạ Văn Triết. Từ ngày hôm đó lên triều, phụ hoàng đã ngầm cho phép ta thỉnh thoảng tham gia chính sự.
"Nếu Ninh Dương là thân con trai, trẫm cũng không cần phải lo lắng."
Ta cúi đầu phê duyệt tấu chương, không nói gì nhiều. Đến tận bây giờ, vẫn còn không ít người cho rằng ta là đang tranh giành cho Tạ Văn Đoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vậy thì xem Tạ Văn Đoan có bản lĩnh đó không, để ta chắp tay dâng hết mọi sắp xếp cho hắn. Không ai nâng ta chí cao xanh, ta tự đạp tuyết tới đỉnh núi.
……
Sáu năm sau.
Ta và Hoa Dương cùng nhau bỏ vốn ra, giám sát trường nữ học đầu tiên. Các nhà để lấy lòng ta, đều cẩn thận lựa chọn những bé gái đến học.
Ngày khai giảng trường nữ học, ta đặc biệt đến nghe một tiết học. Học được một nửa tiết, bên ngoài trường nữ học ồn ào bất thường.
Ta ngước đầu, ra hiệu cho phu tử tiếp tục, dẫn A Gia ra ngoài xem xét. Ta bước ra, thấy cổng trường nữ học có bốn năm sĩ tử và hai ba học cứu đứng đó, đang lớn tiếng ngâm nga "Nữ tắc".
"Ai đang gây rối ở đây?"
Người cầm đầu thấy ta bước ra, giọng càng lớn hơn, mang theo vài phần đắc ý.