Hầu Môn Trảm Ái

Chương 14



14.

“Chỉ để lại hai đứa con gái thôi à, ai…”

"Giá như Hách phu nhân biết, đến c.h.ế.t còn lo lắng đứa con gái út của mình, vậy mà cuối cùng lại bị tên Tôn Tấn  kia lừa cưới..."

"Nghe nói dạo trước Hách huyện chủ suýt nữa mất mạng ở Hầu phủ cũng vì chuyện này, mới dẫn đến việc anh linh Hách gia hiện hình, để thu thập cái tên súc sinh kia đấy."

"Chuyện đó là thật đấy, tôi tận mắt thấy xe ngựa từ trong cung đi ra."

Càng bàn tán, chứng cứ càng thêm xác thực.

Trước đó, để bôi nhọ danh tiếng Hách gia, Hầu phủ đã tung ra không ít lời đồn.

Bao gồm cả việc sau khi sinh ra đứa con trưởng, Hầu phu nhân bị tổn thương thân thể, không thể sinh nở nữa, nói nàng làm lỡ việc hương hỏa nối dõi của Hầu phủ.

Những chuyện này lại một lần nữa bị lôi ra, trở thành cái cớ cho việc Tôn Tấn muốn g.i.ế.c thê tử.

Thậm chí, trên đường phố ngõ hẻm, khắp nơi đều bày đầy lễ tế và nước uống để tế vong hồn Hách gia quân, sự tưởng niệm của dân chúng đối với Hách gia quân lại càng lúc càng sâu đậm.

Ta vẫn canh giữ ở Hầu phủ đã sụp một nửa như một căn nhà ma.

Hách thị lại đến gặp ta.

"Nay ta nhìn cái tên Tỷ phu hoàng đế kia của mình, chắc không thể bịa ra lời nào dụ dỗ lòng người nữa rồi."

Chuyện năm xưa cuối cùng vì chứng cứ không đầy đủ, không thể định tội chết, Tôn Tấn bị phán tước đoạt tước vị, tịch thu tài sản.

Con đường lang thang ăn mày, hắn lại phải đi thêm một lần nữa.

Nhưng điều khiến Hách thị vui nhất là—không còn ai nói cái gì mà tình sâu nghĩa nặng nữa rồi.

Giờ nhắc đến Nguyễn  Hoan và Tôn Tấn, nàng là nạn nhân, hắn là kẻ g.i.ế.c người.

Ta chăm chú nhìn khuôn mặt nàng.

Khí sắc Hách  thị đã khá hơn rất nhiều, từ lúc rời Hầu phủ tới nay chỉ mới mấy tháng, vậy mà đã từ một bệnh nhân yếu ớt biến thành người hoàn toàn khỏe mạnh.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Thời gian qua, nàng luôn ở bên tỷ tỷ mình. Trong triều, ai cũng biết hoàng hậu và hoàng đế bất hòa, đấu đá dữ dội.

Nhưng đại khái, hoàng hậu cũng không phải kẻ yếu thế. Nếu không, sao có thể nuôi được muội mình  tốt đến thế?

Ta đang nghĩ vậy thì Hách thị đột ngột nhắc đến tỷ tỷ mình.

"Cũng có người nói tỷ  ta mượn công lao tổ tiên để xây dựng danh tiếng cho bản thân..."

Ta nghe xong liền cười: "Tổ tiên nhà ngươi, không để nhà ngươi dùng tiếng thơm ấy thì để ai dùng? Chẳng lẽ để cho người khác à?"

Hách thị suy nghĩ một lát, gật đầu: "Cũng đúng."

Nàng nói Hoàng hậu muốn gặp ta.

Ta cười nhẹ: "Không gặp."

Hách thị: "...Vậy rốt cuộc ngươi xuống núi để làm gì?"

Ta đáp: "Nuôi con."

Tiểu Hoan cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

Nó đã hoàn toàn mở được linh trí, biết tự kiểm soát để không đi được nửa đường thì đầu lại rớt xuống.

Quan trọng nhất là—giờ ta dạy nó cái gì, chỉ cần nói một lần là nó nhớ.

Tiểu Hoan thậm chí còn nhân lúc ta ngủ, bay ngược về núi, chính xác tìm được thân thể mình rồi ghép lại, sau đó lại xuống núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không ngờ lại không lạc đường.

Nửa đời si mê, yêu hận cuồng si, cuối cùng cô độc chết  nơi mồ hoang. Giờ đây, thuyền nhẹ đã vượt muôn trùng núi non.

Ta nói: “Tiểu Hoan Đầu, ngươi nên theo ta về tu hành cho đàng hoàng rồi.”

Nàng nói: “… Nhất định phải gọi là Tiểu Hoan Đầu sao?”

Ta đáp: “Phải.”

Cuối thu, Tôn Tấn bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, lang thang ngoài phố. Tôn Cảnh là huyết mạch của phủ Dũng Liệt hầu, lại không bị liên lụy.

Chỉ là lúc đó có hai con đường đặt ra trước mặt hắn. Một là đi theo mẫu thân.

Hách thị nói: “Nếu con biết hối cải, từ nay quyết tâm đọc sách chăm chỉ, ta sẽ vẫn nhận con.”

Hai là Hoàng đế cũng nói, có thể ban cho hắn lập phủ, phong tước riêng. Hắn chọn Hoàng đế.

Hách thị tìm hắn mấy lần, còn bị hắn mắng cho một trận. Cuối cùng nàng chỉ biết thở dài, hoàn toàn từ bỏ đứa con này.

Còn Tôn Tấn thì mỗi ngày đều ngồi ăn xin ngoài hoàng thành.

Hắn nói với mỗi người đi ngang qua: “Huyện chủ rất yêu ta, chỉ cần ta sửa đổi, nàng sẽ đưa ta về hưởng phúc.”

Người qua đường chỉ cười khẩy mà đi.

Thời gian đầu, Tiểu Hoan mỗi ngày đều xuống núi, dùng thuật ẩn thân theo dõi hắn, luyện tập công pháp hút tinh hồn.

Chỉ đợi công pháp thành tựu, sẽ ra tay g.i.ế.c hắn.

Nhưng sau đó công pháp đã luyện xong, lại không ra tay.

Ta hỏi nàng vì sao.

Nàng nói: “Nhìn thế này thú vị hơn.”

Ta nghĩ, có thể thú vị gì chứ?

Vì vậy ta thường lén đi theo sau Tiểu Hoan xem thử.

Chủ yếu là lo con tiểu yêu này chấp niệm chưa tiêu.

Hiện tại mỗi ngày Tiểu Hoan luyện đường bay chính là xuống núi tìm Tôn Tấn.

Nàng nói với hắn: “Ngươi là mệnh có quý phụ  đấy.”

Nhưng hễ có cô gái nào mắt mù thực sự xuất hiện, đều bị Tiểu Hoan dọa chạy mất.

Tôn Tấn  muốn tìm cái chết, nàng cũng không cho.

Hắn phát điên: “Rốt cuộc ngươi muốn gì! Giết ta đi, dù sao cũng chẳng ai yêu ta nữa!”

Tiểu Hoan lượn quanh hắn, cười khúc khích.

“Ta sẽ không cho ngươi chết, ngươi chẳng còn quyền thế, giàu sang mà ngươi yêu quý nhất, cũng chẳng còn cơ hội ngóc đầu lên nữa.. để ngươi sống không bằng chết, ta rất hài lòng.”

Tôn Bân: “A a a——”

Tiểu Hoan: “Khúc khích khúc khích——”

Ta:

“….”

Được rồi, nàng đã là một con yêu đúng nghĩa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com