Hầu Môn Trảm Ái

Chương 2



2.

Tiểu Thúy giật nảy mình, nhìn thấy người đến liền vội vàng quỳ sụp xuống:

"Thế... thế tử…"

Không sai, Tôn Cảnh đuổi thẳng tới đây.

Hắn thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ mình, là một đứa bé vô cùng tuấn tú, nhưng tuổi còn nhỏ mà giữa đôi mày đã hiện rõ sát khí.

Vừa bước vào cửa, hắn liền đá mạnh một cú vào Tiểu Thúy.

"Con tiện tỳ này, dám sau lưng nói xấu, kéo ra ngoài đánh mười cái bạt tai thật mạnh cho ta!"

Tiểu Thúy quay sang nhìn ta, nhưng việc đó liên quan gì đến ta chứ?

Nàng ta thấy ta không định can thiệp, lập tức mặt không còn chút máu, mặc cho người ta lôi ra ngoài.

Sau đó, Tôn Cảnh mới nhìn về phía ta:

"Vừa nãy ngươi trốn sau gốc lê lén nhìn đúng không?"

Ta gật đầu: "Đúng vậy, ta thấy ngươi đánh phu tử."

Vừa nói xong, bên ngoài có người hầu hốt hoảng chạy vào bẩm báo: phu nhân tới rồi!

Ta vui vẻ đón xem kịch hay: "Phu tử đi mách lẻo rồi đó."

Tôn Cảnh cười khẩy: "Lát nữa ngươi đừng lên tiếng, cứ nhìn ta xử lý."

Ta thực sự hứng thú đấy.

Gây ra chuyện lớn như thế, hắn có thể thoát thân sao? Sự thật chứng minh — có thể.

Hách thị giận dữ xông vào phòng, phía sau còn có phu tử mặt mũi bầm tím, trông cực kỳ ấm ức.

Ta đứng dậy hành lễ: “Phu nhân.”

Hách thị thấy ta, ánh mắt có phần né tránh, rồi lại quay sang nhìn Tôn Cảnh bên cạnh ta.

“Cảnh nhi, con lại đây.”

Tôn Cảnh liếc ta một cái: “Hồi mẫu thân, nhi tử đang nói chuyện với Hoan di nương ạ.”

Hách thị nhíu mày, định nói gì đó nữa.

Tôn Cảnh liền lên tiếng:

“Mẫu thân, con vừa gặp Hoan di nương đã có cảm giác như gặp được tri kỷ, luôn cảm thấy người từ ái hiền hậu, dường như chính là mẫu thân ruột của con vậy. Mẫu thân nói xem, sao lại thế nhỉ? Rõ ràng trước đây, con chưa từng gặp Hoan di nương.”

Ta: “…”

Sắc mặt Hách thị lập tức trắng bệch thấy rõ.

Tôn Cảnh nở một nụ cười đắc ý.

Nhưng Hách thị cũng không buông tha hắn, liền ra lệnh:

“Trói thế tử lại dẫn đi cho ta.”

Tôn Cảnh vậy mà chẳng hề phản kháng, ngoan ngoãn đi theo người làm.

Chỉ là trước khi đi, hắn liếc nhìn ta một cái đầy ẩn ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Như thể đang nói: Ngươi cứ chờ mà xem ta lợi hại thế nào.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Hắn quả thật rất lợi hại.

Sáng hôm sau, Tôn Tấn liền cho người gọi ta đến.

Đôi phu thê Tôn Tấn và Hách thị cùng ngồi, một người trông mặt đầy chán nản, một người thì mặt mày căng thẳng.

Tôn Cảnh đang quỳ bên dưới.

Ta bước tới hành lễ: “Hầu gia, phu nhân.”

Tôn Cảnh rưng rưng nói: “Phụ thân, di nương đến rồi, người cứ hỏi người ấy là được!”

Ta nghĩ bụng: hỏi ta gì đây?

Chuyện hắn đánh phu tử, chẳng lẽ còn cần ta đứng ra làm chứng giả?

Nhưng Tôn Tấn  mở miệng hỏi lại là…

“Hôm qua Cảnh nhi có tới chỗ nàng, rồi nói cái gì mà vừa gặp đã như quen, giống như nàng là mẫu thân ruột của nó?”

Ồ, chuyện đó à.

Ta gật đầu, cười nói: “Đúng là có nói như vậy, thế tử còn khen thiếp hiền hòa từ ái.”

Tôn Cảnh lập tức kêu lên: “Mẫu thân nghe thấy liền không vui, sai người trói con lại, dùng thước phạt con một trận tơi bời!”

Sắc mặt Hách thị rất khó coi: “Ta đánh con là vì chuyện này chắc?”

Tôn Cảnh quỳ xuống trước mặt cha mình:

Phụ thân, con biết sai rồi. Nhưng con chỉ vì thấy di nương hiền lành nên mới lỡ lời, không ngờ lại để mẫu thân nghe được…”

Tôn Tấn nghe vậy, mặt càng thêm u ám: “Sao ngươi lại nhỏ nhen ghen tuông đến thế!”

Hách thị tức đến n.g.ự.c phập phồng, cố giữ bình tĩnh:

“Hầu gia, thiếp thân nổi giận là bởi vì nó dám đánh phu tử! Đây đã là vị phu tử thứ ba bị nó dọa bỏ chạy rồi!”

Tôn Tấn lạnh lùng: “Đừng tìm cớ nữa.”

Hách thị: “Nếu hầu gia không tin, có thể gọi phu tử đến hỏi…”

Lúc này Tôn Cảnh liền chen lời: “Chọc mẫu thân không vui, là lỗi của con. Xin phụ thân đừng trách mẫu thân!”

Hách thị kinh ngạc: “Ngươi tuổi còn nhỏ mà tâm cơ lại dùng không đúng chỗ như vậy…”

Tôn Tấn sốt ruột: “Nó mới bảy tuổi, làm gì có tâm cơ! Ngược lại là nàng, bụng dạ hẹp hòi, có tư cách gì dạy con ta!”

Hách thị nhíu mày: “Thiếp thân chính là mẫu thân của Cảnh nhi!”

Thế nhưng Tôn Tấn lại đi tới, kéo Tôn Cảnh dậy rồi đẩy về phía ta.

Ánh mắt hắn ta hiền hòa, hoàn toàn khác hẳn với vừa rồi.

“Con thích ở với ai thì cứ theo người đó, chỉ cần trong lòng không hổ thẹn, đừng để bị cái gọi là hiếu đạo ràng buộc.”

Sau đó, Tôn Cảnh thật sự thường xuyên tới chỗ ta.

Hắn còn đắc ý khoe khoang: “Thế nào, có phải bị ta nắm thóp rồi không?”

Quả thật, hắn đã nắm được điểm yếu chí mạng của mẫu thân mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com