Hầu Môn Trảm Ái

Chương 8



8.

Hách thị nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Hầu gia, ngài từng yêu nàng ấy không?”

Tôn Tấn quay mặt đi: “Nàng hỏi chuyện đó làm gì…”

“Đã từng yêu sao?”

Tôn Tấn nhìn nàng một cái: “Từng yêu thì sao? Giờ nàng mới là chính thất của ta, chúng ta môn đăng hộ đối, trời đất tác thành.”

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Tôn Tấn dành cho Hách thị một màn trấn an thật dài.

Hắn nói: “Thực ra ta vừa gặp nàng đã yêu, chỉ là cảm thấy mình không xứng, sợ nàng không để tâm đến ta, nên mới bịa ra một câu chuyện như vậy, để nàng ghen tuông.”

Hắn thậm chí còn nói: “Ta đã g.i.ế.c nàng ta rồi, chẳng lẽ vậy còn chưa đủ chứng minh lòng ta sao?”

Hách thị lạnh lùng nhìn hắn: “Làm sao chứng minh được?”

Tôn Tấn: “Cái gì?”

Hách thị đáp: “Chứng minh đúng là ngài g.i.ế.c nàng ấy.”

Tôn Tấn vẫn giữ lại chút tâm tư, không nói hết mọi chuyện.

Nhưng hắn khai: “Thật ra ban đầu ta không định g.i.ế.c nàng ta, chỉ định bảo hai người kia trói nàng lại, rồi gả nàng sang một nhà khác.”

Hắn nói, hắn nghĩ rằng nếu Nguyễn Hoan đã thành vợ người khác thì tự nhiên sẽ c.h.ế.t tâm.

“Không ngờ nàng lại cứng cỏi như thế, thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục, cho nên mới bị giết…”

Hách thị hỏi: “Người ra tay là ai?”

“Hai nông phu ở Vọng Cốc Lĩnh.”

Hách thị rơi vào trầm mặc thật lâu.

Tôn Tấn chủ động nói: “Phu nhân, hai tên nông phu đó đã bị dã thú cắn c.h.ế.t rồi, giờ là c.h.ế.t không đối chứng.”

Hách thị ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía bình phong: “Thật sao…”

Tôn Tấn nắm tay nàng, nói: “Dĩ nhiên là thật. Phu nhân, thực ra hôm nay có thể nói rõ mọi chuyện thế này cũng tốt. Phu thê chúng ta, nên thành thật với nhau.”

Hách thị nhìn hắn, như cười như không.

Tôn Tấn khẽ nói: “Nàng và ta đã là vợ chồng nhiều năm, dù nàng không nghĩ đến phủ Hầu, cũng nên vì Cảnh nhi…”

Tôn Tấn nán lại đến tận nửa đêm mới rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta từ sau bình phong bước ra, nói: “Ngươi không định nói là đã tin mấy lời dối trá của hắn đấy chứ?”

Hách thị vẫn còn đờ đẫn, nghe thấy ta nói thì bỗng ngẩng đầu nhìn ta.

“Ngươi cho ta hỏi một câu được không?”

Ta đáp: “Cứ nói.”

Hách thị hỏi ta, liệu Nguyễn Hoan có từng hận Tôn Tấn và nàng không.

Ta cau mày: “Lúc đầu thì không.”

Nguyễn Hoan luôn tự trách bản thân, cho rằng tất cả là lỗi của mình. Nàng càng không thể nào hận Hách thị được. Dù sao Tôn Tấn cũng từng nói: “Nàng ấy xuất thân cao quý, ngươi không nên tranh giành với nàng.”

Hách thị nghe đến đây thì bật cười, nhưng đang cười thì vành mắt đã đỏ hoe.

“Ngươi biết Tôn Tấn đã từng nói gì với ta không?”

Hắn bảo Hách thị rằng: “Đừng tranh giành với một người đã chết.”

Tôn Tấn thật sự là bậc thầy trong chuyện điều khiển vợ!

“Khi Nguyễn Thị  vì hắn mà thật lòng thật dạ, thì hắn lại dùng xuất thân thấp hèn của nàng để khiến nàng tự ti. Rồi quay sang cưới ta làm vợ, bởi ta xuất thân cao quý, thì hắn lại dùng việc ta chưa từng cùng hắn vượt qua hoạn nạn để khiến ta thấy mình vô tình!”

Nguyễn Hoan tự trách, nhưng Hách thị chẳng phải cũng tự trách sao? Khi đàn ông nói “ngươi đừng tranh với nàng ấy”, thực chất là đang bảo ngươi—ngươi tranh không nổi!

Nương tử  kết tóc, từng cùng nhau vượt gian khổ, dịu dàng nhân nghĩa, lại bạc mệnh yểu đào.

Nếu không thể so bì được, thì nàng chỉ còn cách dốc hết sức, cố làm một chủ mẫu xứng đáng của phủ Hầu.

Kết quả chỉ chứng minh một điều—chỉ khi nữ nhân đấu đá lẫn nhau, nam nhân mới là kẻ hưởng lợi lớn nhất.

Nói đến đây, Hách thị gần như muốn giật tóc mình.

“Chẳng lẽ ta không biết hắn đã giày vò ta đến mức sắp phát điên sao? Mỗi ngày soi xét chính mình, đều cảm thấy mình chẳng có lấy một điểm nào ra hồn!”

Ta nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng thì thầm: “Suỵt.”

Nghiệp chướng sinh ma bệnh, tâm ma sinh bách bệnh. Ta không muốn người c.h.ế.t chưa xử lý xong, lại có thêm kẻ sống phát điên nữa.

Hách thị khẩn thiết nhìn ta: “Ngươi có thể đừng g.i.ế.c hắn vội được không? Ta muốn làm một việc.”

Ta nói: “Được.”

Sáng sớm hôm sau, Hách thị cố chống thân thể bệnh tật vào cung, rồi không quay về nữa.

Đến giữa trưa, trong cung truyền ra tin—Hách thị muốn hòa ly.

Lúc đó, hai cha con Tôn Tấn còn đang ngồi trong phủ ta, vừa ăn vừa trò chuyện nhàn nhã.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com