HẦU PHU NHÂN BỎ NHÀ RA ĐI

Chương 1



Năm thứ ba kể từ khi ta và Tạ Thần Ninh thành thân, chàng ta nuôi một ngoại thất. Nàng ta họ Lạc, tên Lăng Sương. Đúng như cái tên, khí chất cứng cỏi, lạnh lùng.

Nàng ta từ chối vào phủ làm thiếp, nhưng lại yêu Tạ Thần Ninh sâu nặng, không nỡ rời xa.

Mỗi lần Tạ Thần Ninh rời đi, dù chỉ một thời gian ngắn, nàng ta lại không chịu nổi, bỏ trốn khỏi kinh thành. Mỗi lần như vậy, Tạ Thần Ninh đều như phát cuồng, chạy khắp nơi tìm kiếm. Tìm được rồi lại càng thêm nâng niu, chiều chuộng. Tính ra, đây đã là lần thứ ba nàng ta bỏ trốn khỏi kinh thành, lại đúng vào ngày sinh nhật của ta.

“Hầu gia thật sự đi rồi sao, phu nhân?” Xuân Đào hấp tấp chạy vào phòng ngay khi Tạ Thần Ninh rời đi.

“Người không ra giữ ngài ấy lại sao? Hầu gia chẳng phải đã hứa sẽ cùng người đón sinh nhật mười tám tuổi sao?”

Vì lời hứa đó mà ta đã chuẩn bị suốt một tháng trời.

Ta bỗng nhớ lại lần đầu gặp Lạc Lăng Sương. Khi ấy, Tạ Thần Ninh vừa cùng Bệ hạ tuần du phương Nam trở về. Ta nghe nói có một cô nương đã cứu mạng chàng, nên bảo chàng dẫn ta đến tận nơi để cảm tạ.

Nàng ta ngồi trên chiếc xích đu do chính tay Tạ Thần Ninh làm, rực rỡ như sao trời đêm hạ. Thế nhưng, khi chàng vừa quay đi, nàng ta đã ghé tai ta, mỉm cười khẽ: “Hóa ra người không được yêu cũng có thể làm Hầu phu nhân à? Ngươi chắc chắn tranh giành được với ta sao?”

Cần gì phải tranh? Ta chưa bao giờ hơn được nàng ta.

Ta mỉm cười, đặt tờ đơn ly hôn lên bàn. “Xuân Đào, danh sách của hồi môn của ta chắc vẫn còn chứ?”

Cha mẹ mất sớm, của hồi môn của ta không nhiều, nhưng cũng chẳng ít. Những năm qua, ta một lòng một dạ vì Hầu phủ, sớm đã không còn phân biệt đâu là của ta, đâu là của chàng.

Ta dặn Xuân Đào kiểm kê lại tất cả những gì thuộc về ta theo danh sách, tranh thủ đêm tối mang ra khỏi phủ.

Ta sai quản gia kiểm tra lại các cửa hàng Hoàng hậu ban cho, chuẩn bị thay đổi người quản lý. Rồi lại sai người xóa sạch mọi dấu vết của ta trong phủ, đặc biệt là những khóm hoa, bụi cỏ ta trồng suốt bao năm qua.

Cuối cùng, ta tự tay thu dọn hành lý. Thật ra cũng chẳng có gì nhiều, chỉ vài món nữ trang, vài vật kỷ niệm.

Miếng ngọc bội uyên ương này là do Hoàng hậu nương nương ban cho, bảo ta tự chọn phu quân. Khi ấy, ta lo Tạ Thần Ninh không có ý với mình, mà cũng không tiện từ chối hôn sự, nên tặng chàng một chiếc túi thơm. Không ngờ chàng tặng lại ta miếng ngọc này. Ta vui đến mức cả đêm không sao ngủ được.

Cây trâm cài tóc hình phượng này là quà chàng tặng ta trong lần đầu về thăm nhà mẹ đẻ. Chàng bảo, tuy ta không còn nhà để về, nhưng sau này có thể coi Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của mình. Khi ấy, ta cảm động đến mức phải lén lau nước mắt.

Miếng ngọc bội đồng tâm này là món quà năm mới đầu tiên sau khi thành thân. Chàng mang đến từ sớm, bảo ta và chàng mỗi người giữ một chiếc.

Chiếc nhẫn này, cây trâm kia, miếng ngọc phỉ thúy xanh nọ, chàng từng tốt với ta như thế, khiến ta từng ngỡ rằng chàng thật lòng yêu ta. Nhưng cũng chỉ được một năm mà thôi.

“Thanh Y, Hầu phủ rộng lớn như vậy, nàng nhất định phải ở trong thư phòng sao?”

“Thanh Y, ta bận rồi nàng tự chơi đi.”

“Ừm... Thẩm Thanh Y, nàng có phiền không hả?”

Thế gian vật tốt không bền, mây màu dễ tan, lưu ly dễ vỡ. Trước khi Lạc Lăng Sương xuất hiện, Tạ Thần Ninh đã bắt đầu chán ghét ta rồi.

Ta để lại toàn bộ nữ trang, y phục, tất cả những vật nhỏ nhặt Tạ Thần Ninh từng tặng. Không muốn làm khó dễ người sau. Áo cưới, ta cũng đem đốt.

Nửa tháng sau, các cửa hàng đã đổi người quản lý, không còn liên quan gì tới Hầu phủ nữa. Tiền sảnh, hậu viện, những nơi cần dọn dẹp cũng đã được thu xếp gọn gàng. Ta thuê một căn nhà mới. Ngày ta chuyển đi, Xuân Đào khóc như mưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hay là đợi thêm chút nữa... Hầu gia... Hầu gia sao có thể nỡ lòng bỏ phu nhân...”

“Không còn là phu nhân nữa rồi.” Ta nhẹ nhàng sửa lại lời nàng.

“Ta không tiện trực tiếp lấy khế ước bán thân của ngươi. Đợi Hầu gia về, ta sẽ đến đón ngươi.”

Ta lau nước mắt cho Xuân Đào.

"Phu nhân. Phu nhân."

Quản gia cầm một bức thư, hớn hở chạy đến.

"Phu nhân! Hầu gia cho ngựa phi hết tốc lực mang thư về, còn dặn nhất định phải để người tự tay mở ra."

Bỉ Ngạn

Mắt Xuân Đào sáng rỡ, vui mừng reo lên:

"Chắc chắn là Hầu gia biết lỗi rồi! Viết thư xin lỗi phu nhân đó! Mau mở ra xem đi!"

Ta nhìn lá thư trên tay. Đã nhiều năm rồi, Tạ Thần Ninh không viết thư cho ta. Trước khi thành thân, chính những lá thư của chàng ta đã khiến ta xiêu lòng.

"Phu nhân, nhanh lên!" Xuân Đào sốt ruột giục. "Thư dày như vậy, chắc chắn Hầu gia thật lòng hối hận rồi!"

Ta siết chặt tay, cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy bức thư, nhẹ nhàng mở ra.

“Ta đã tìm thấy Lăng Sương, sẽ sớm trở về kinh thành.

Lăng Sương đã gầy đi nhiều.

Nàng hãy chuẩn bị thêm nhiều hoa quế, nàng ấy thích bánh hoa quế nàng làm.

Sân của Lăng Sương có thể bắt đầu trang trí được rồi.

Nàng ấy sợ lạnh, thích hoa hướng dương.

Lăng Sương không thích gấm Thục, chỉ chuộng lụa.

Màu xanh hồ, xanh lá liễu, đỏ thắm, tím đậm đều hợp với nàng ấy.

Nữ trang của Lăng Sương không cần nhiều, nàng ấy thanh khiết, thích sự trang nhã.”

Lăng Sương.

Lăng Sương.

Lăng Sương.

Bức thư dài dằng dặc cả chục trang, chỉ toàn là về Lăng Sương.