Tôi ăn sáng xong chính thức bắt đầu làm việc, con ch.ó hoang của tôi đã về.
Quan Đạc vừa vào cửa nhìn thấy tôi đang làm việc, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Em bệnh rồi còn làm việc gì nữa?"
Tôi không hề d.a.o động, tiếp tục xem tài liệu trong tay.
Tôi thực sự không biết, phải làm thế nào để chung sống với người chồng mà tôi hoàn toàn không nhớ này.
Tay anh ta ấn lên tay tôi đang lật tài liệu, tôi khó chịu ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt nghiêm túc của Quan Đạc.
Anh ta nói: "Trong thời gian em nằm viện, tổn thất của Diêu thị, anh sẽ bồi thường gấp đôi cho em."
Tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng, tôi có thể quen biết với con trai duy nhất của nhà họ Quan giàu có.
7.
Có lợi mà không chiếm là đồ ngu, nên tôi chọn buông xuôi.
Tôi vung tay một cái, bảo Lý Niệm mang tài liệu cút ra khỏi phòng bệnh của tôi.
Quan Đạc cười rạng rỡ, bận rộn giúp tôi thu dọn phòng bệnh, miệng còn lẩm bẩm: "Em cuối cùng cũng chịu nghe lời một lần.”
"Anh đã đặt cho em một chiếc Ferrari giống hệt, xe đã gặp tai nạn thì đừng lái nữa, không may mắn.”
"Bác sĩ Vương nói, em còn phải ở bệnh viện vài ngày nữa, anh đã mang hết những thứ em thích đến đây rồi. Em đang bị thương, phải chú ý cẩn thận."
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta bận rộn, ra vẻ bà mẹ, trong lòng vẫn có chút kỳ lạ.
Tôi quét mắt một vòng quanh phòng bệnh, trong thời gian ngắn như vậy, anh ta đã bố trí phòng bệnh theo gu của tôi.
Quan Đạc lấy từ trong túi ra một con thỏ bông đưa cho tôi, đây là món đồ chơi mà em trai tôi thích nhất khi còn sống, sau vụ tai nạn máy bay, tôi liền đặt nó ở đầu giường, thỏ bông có thể xoa dịu thần kinh yếu ớt của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn Quan Đạc, không nhận con thỏ bông trong tay anh ta, mà hỏi: "Anh chắc chắn, những thứ tôi thích đều ở đây rồi sao?"
Quan Đạc đặt con thỏ bông lên chân tôi, cười một tiếng, nói: "Bác sĩ nói, em bây giờ không được uống rượu." Sau đó anh ta quay người tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tôi thầm bĩu môi, Quan Đạc lại vượt qua một bài kiểm tra nữa.
Mấy năm nay, tôi hầu như ngày nào cũng phải dựa vào rượu mới ngủ được, chuyện này chỉ có Lý Niệm và Kỷ Trạch Tiện biết. Nếu tôi và Quan Đạc sống chung một mái nhà, anh ta chắc chắn cũng sẽ biết.
Quan Đạc thu dọn xong mọi thứ, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh tôi, thành thục gọt táo cho tôi.
Tôi ăn miếng táo anh ta cắt, hỏi anh ta: "Chúng ta có ký thỏa thuận trước hôn nhân không?"
Tay anh ta đang lau d.a.o gọt hoa quả khựng lại, trả lời: "Không."
Không đúng, không ký thỏa thuận trước hôn nhân không phải phong cách của tôi. Lẽ nào tôi bị ép gả cho anh ta?
"Em định ăn xong quỵt à?"
Nhìn đôi mắt ướt át như cún con của anh ta, nhất thời, tôi có chút không biết nên mở lời thế nào.
Tôi cố gắng nói sao cho dễ nghe: "Bây giờ tình hình này, chúng ta tiếp tục mối quan hệ hôn nhân này đối với anh không công bằng lắm."
"Là đối với em không công bằng, hay đối với anh không công bằng?" Đôi mắt đen láy của Quan Đạc tràn ngập vẻ oán giận, trong đó viết to hai chữ "Nhìn thẳng vào anh, đồ khốn!"
Đứa trẻ này, làm tôi bối rối quá.
Vũ Khúc Đoạn Trường
Tôi đã chuẩn bị sẵn cả một buổi tối, đối diện với vẻ mặt đáng thương như chó hoang của Quan Đạc, lại không nói ra được một câu nào.
Tôi ngượng ngùng cắn móng tay.
Đôi mắt ướt át của Quan Đạc đột nhiên trở nên kiên định, anh ta như đã thông suốt điều gì đó.
Anh ta nắm lấy tay tôi, giọng nói chân thành: "Khi chúng ta kết hôn đã thề trước mặt cha xứ, dù thuận cảnh hay nghịch cảnh, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, đều sẽ yêu nhau cho đến chết. Bây giờ chính là nghịch cảnh, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ em, vi phạm lời thề sẽ phải xuống địa ngục."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi chớp mắt, thậm chí còn quên rút tay ra.
Tôi cố nén khóe miệng đang co giật, nói: "Tôi không theo đạo, nên vi phạm lời thề trước mặt cha xứ, đối với tôi không có ảnh hưởng gì."
Quan Đạc liếc tôi một cái, lực nắm tay tôi mạnh hơn một chút, giọng nói nhàn nhạt: "Anh theo đạo, anh không muốn xuống địa ngục, vợ à, em nhịn một chút đi."
Tôi hoàn toàn câm nín, các bạn ạ.
8.
Ở bệnh viện mấy ngày, sức khỏe của tôi dần hồi phục, chỉ là ký ức về Quan Đạc không hề khôi phục chút nào.
Nhưng, tôi đã hoàn toàn thích ứng với việc Quan Đạc luôn kè kè bên cạnh tôi. Tôi đi vệ sinh anh ta cũng phải đứng canh ở cửa!
Tôi vừa điều chỉnh tư thế ngồi, chuẩn bị bắt đầu hành động thanh lọc ruột, tên súc sinh đó liền gõ cửa ầm ầm bên ngoài.
Tôi bực bội muốn chết, mặt không biểu cảm tiếp tục sự nghiệp thanh lọc ruột của mình.
Nhưng "chó hoang" vẫn kiên trì gõ cửa, hỏi: "Vợ ơi! Vợ ơi! Em đang làm gì vậy?"
Tôi có thể làm gì trong nhà vệ sinh? Ăn cơm à?!
Tôi tiện tay vớ lấy chai sữa tắm ném vào cửa, một tiếng "bụp", chó hoang im lặng được vài giây.
Ngay sau đó, anh ta từ gõ cửa chuyển sang đập cửa, "Vợ ơi! Vợ ơi! Em ngã rồi à?"
Tôi chọn cách làm ngơ, thậm chí còn nghĩ nếu anh ta tức chết, thế giới này sẽ thanh tịnh.
Nhưng tôi không ngờ rằng, anh ta lại đá tung cửa...
Tôi trơ mắt nhìn cửa bị đá tung, thậm chí còn không kịp kéo quần lên.
Tôi và kẻ phá cửa chuyên nghiệp bốn mắt nhìn nhau, Quan Đạc ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Em không trả lời anh, anh tưởng em ngất rồi..."
Tôi lạnh lùng đứng dậy, kéo quần lên, rửa tay, động tác liền mạch.
Khi tôi và Quan Đạc lướt qua nhau, anh ta nắm lấy cánh tay tôi.
Tôi quay đầu, khó chịu nhìn anh ta, hỏi: "Anh còn muốn làm gì nữa?"
Anh ta có vẻ bối rối, ấp úng nói: "Em...trễ rồi..."
Tôi đá vào cẳng chân anh ta một cái, "Có gì thì nói nhanh lên!"
Tai Quan Đạc đỏ bừng, anh ta như một cô vợ nhỏ nhút nhát, ngượng ngùng nói: "Kinh nguyệt của em đã trễ hai tuần rồi."
Nói xong, anh ta nhét cho tôi một que thử.
Tôi khá cạn lời.
Tôi gặp tai nạn xe lớn như vậy, trong thời gian nằm viện bị rút ít nhất cũng phải tám chín ống máu, suýt nữa thì thiếu máu, nếu tôi có thai, bác sĩ sẽ không biết sao?
Tôi thờ ơ nhìn Quan Đạc, khi anh ta ngượng ngùng nhét que thử vào tay tôi, trong lòng đã chuyển sang trạng thái bình thản.
Tôi bình tĩnh mở chế độ cà khịa: "Anh nên cắt não của anh ra gửi đến viện nghiên cứu để nghiên cứu đi, bộ não của anh còn có không gian nghiên cứu hơn cả của Hawking đó."
Quan Đạc nhíu mày, vẻ mặt có chút lo lắng, hỏi: "Sao vậy?"
"Anh giúp tôi chuyển lời đến Quan đổng, acc chính của ông ta đã phế rồi, nhân lúc còn kịp, mau luyện acc phụ đi."
Quan Đạc gãi đầu, vẻ mặt có chút ủ rũ nói: "Anh vốn định đợi em khỏe hơn rồi mới nói với em, không ngờ em đã biết rồi."
Bây giờ đến lượt tôi không hiểu gì, hỏi: "Tôi biết cái gì?"
Quan Đạc sụt sịt mũi, hàng mi dài và rậm khẽ run, nói nhỏ: "Bồ nhí bên ngoài của bố anh có thai rồi."
Holy shit! Không ngờ tôi lại chọc vào nỗi đau của người ta rồi.