Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị

Chương 75: Linh Hồn Bút Tiên 1



Tôi được mời đóng vai nữ phụ trong một bộ phim kinh dị, nhưng lại bị một tiểu hoa đán được tư bản chống lưng cướp mất vai diễn.

Cô ta không biết rằng nhân vật đó sẽ triệu hồi ra Bút Tiên thật sự, và tất cả những ai tham gia vào trò chơi đều phải chết.

Chỉ có tôi mới có thể trấn áp tà khí.

Bởi vì tôi là truyền nhân duy nhất của Địa sư.

****

"Cắt! Này, Kiều Mặc Vũ, cô qua đây một chút."

Đạo diễn đột nhiên hô dừng, tôi đặt cây bút trong tay xuống, vẻ mặt đầy khó hiểu bước lại gần.

"Sao vậy đạo diễn? Có phải biểu cảm của tôi chưa đạt không?"

Đạo diễn ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, kéo một cô gái trẻ có dung mạo diễm lệ từ phía sau lưng ra.

"Cô ấy tên là Diệp Nhiên, hôm nay để cô ấy diễn cảnh này đi. Cái kia, cô thu dọn một chút, về nghỉ trước đi, ngày mai tài vụ sẽ thanh toán cho cô."

Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc.

"Ý gì đây? Không phải chính các anh đã mời tôi đến sao?"

Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, sinh viên năm ba của Đại học Nam Giang, cũng là truyền nhân duy nhất của Địa sư thời nay.

Địa sư, thời xưa còn được gọi là thầy phong thủy.

Có câu: "Nhất đẳng Địa sư xem tinh tú, nhị đẳng phong sư tìm long mạch, tam đẳng tiên sinh đi khắp chốn." Hiện nay, những người hành nghề ngoài xã hội hầu hết chỉ là thầy phong thủy bình thường. Người có thể nắm vững thuật quan tinh vọng khí, thời xưa đều được làm quan trong Khâm Thiên Giám, phục vụ hoàng gia.

Tổ tiên nhà họ Kiều tôi chính là Giám chính của Khâm Thiên Giám, cũng là Chưởng môn đời đời truyền thừa của Phong môn.

Trước đó không lâu, đạo diễn Chu gọi điện liên hệ với tôi, nói rằng họ đang quay một bộ phim kinh dị học đường và mời tôi vào vai nữ phụ "Kiều Kiều".

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

Theo kịch bản, Kiều Kiều sẽ cùng bạn cùng phòng chơi trò Bút Tiên, sau đó triệu hồi ra một ác quỷ, và ngày hôm sau ch//ết thảm trên giường trong ký túc xá.

Vai này không có nhiều đất diễn, nhưng trong lòng đạo diễn Chu vẫn luôn bất an.

Để có hiệu ứng chân thực, đoàn phim đã chọn bối cảnh quay là một ngôi trường bị bỏ hoang, nơi từng thực sự xảy ra án mạng. Quy trình gọi Bút Tiên cũng được tham khảo ý kiến từ các bậc thầy chuyên môn.

"Kiều đại sư, tôi sợ diễn viên nữ sẽ gặp chuyện, có cô ở đây trấn giữ, tôi mới yên tâm được."

Đạo diễn Chu hết lời nài nỉ, tôi phân vân lắm mới nhận lời mời của ông ta, còn đặc biệt xin nghỉ học một tuần. Vậy mà bây giờ lại nói không diễn nữa?

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

"Tôi là do phó đạo diễn Chu mời đến, anh ấy không nói với tôi là tôi không được diễn."

Tôi nhíu mày, đứng bên cạnh, Diệp Nhiên lập tức trợn mắt, cười khẩy một tiếng.

"Yo—, chính cô cũng nói là phó đạo diễn Chu mời cô đến rồi, ở đây tổng đạo diễn mới là người quyết định. Bây giờ tổng đạo diễn bảo cô đi, cô còn không đi?"

"Chờ một chút, để tôi gọi cho đạo diễn Chu."

Nhìn thấy tôi lấy điện thoại ra, tổng đạo diễn tỏ vẻ bực bội, "chậc" một tiếng.

"Đừng có không biết điều!"

"Đúng đó, mặt dày bám ở đây làm gì? Muốn đòi thêm tiền hả? Mấy người như cô tôi gặp nhiều rồi, thấy có cơ hội là bám chặt không buông, cũng không biết làm sao mà giành được vai này nữa."

Diệp Nhiên uốn éo ngón tay, đẩy gọng kính râm trên sống mũi, tổng đạo diễn vội vàng trấn an cô ta.

"Không sao, Tiểu Diệp, không cần phải chấp nhặt với loại người này. Cô cứ vào diễn đi."

"Đèn chiếu sáng, máy quay chuẩn bị!"

Tôi định mở miệng, tổng đạo diễn đã lườm tôi một cái sắc lẹm, đưa tay chỉ thẳng ra ngoài.

"Kiều Mặc Vũ, nếu cô còn tiếp tục gây rối, cô có tin tôi sẽ cho người ném cô ra ngoài luôn không?"

"Được thôi, lời hay khó khuyên kẻ sắp chết, cứ quay đi, cứ quay đi."

Tôi không ngăn cản nữa, xách ba lô bước sang một bên, tìm một vị trí thích hợp, rồi kéo một cái ghế lại ngồi xuống, chờ xem kịch hay.

Diệp Nhiên vặn eo đi đến trước mặt Lý Doanh ngồi xuống, đạo diễn vừa định hô "action", cô ta bỗng giơ tay lên, nghiêng người vẫy về phía ống kính.

"Chờ chút đã đạo diễn, tôi không thể quay góc bên phải đâu! Mặt trái của tôi đẹp hơn mặt phải nhiều, thế này đi, tôi và Lý Doanh đổi chỗ cho nhau."

Diệp Nhiên hết lần này đến lần khác lề mề, đưa ra một đống yêu cầu. Mãi đến khi chính thức bắt đầu quay, động tác cơ thể cô ta vẫn cực kỳ cứng nhắc, đạo diễn phải hô "cắt" mấy lần.

Đến lần quay thứ tư, biểu hiện của Diệp Nhiên đã khá hơn trước nhiều, đạo diễn vừa thở phào nhẹ nhõm thì trên bàn bên cạnh bỗng vang lên một tiếng chuông chói tai.

"Reng reng reng——"

Đạo diễn giật mình bật dậy khỏi ghế.

"Mẹ nó, ai để báo thức ở đây vậy!"

Trên chiếc bàn nhỏ cạnh đạo diễn có một cái đồng hồ báo thức hình thỏ màu hồng, kim giây vẫn tích tắc chuyển động, chỉ đúng mười một giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tôi bước tới, ấn tắt đồng hồ, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Tôi đặt đấy. Đến giờ Tý rồi, lệ quỷ kêu khóc, Bút Tiên triệu hồi."

"Qua mười một giờ, thứ mà Bút Tiên triệu ra sẽ không còn là ác quỷ thông thường nữa, ít nhất cũng là cấp lệ quỷ. Đừng quay nữa."

Cả hiện trường im lặng trong giây lát, bỗng nhiên, Diệp Nhiên đập bàn cười lớn.

"Không phải chứ, đạo diễn, các anh tìm ở đâu ra vị thần tiên này vậy? Cô ta bị bệnh hả?"

Đạo diễn nhăn mặt, đưa tay day trán.

"Chịu thua lão Chu rồi, có ai không, kéo cô ta ra ngoài cho tôi, còn cái đồng hồ báo thức kia, quăng luôn đi."

"Nghĩ gì mà lại đặt cái đồng hồ lên bàn tôi chứ. Tiểu Triệu đâu, cậu làm trợ lý kiểu gì thế hả, không trông nom cẩn thận à?"

Trợ lý Tiểu Triệu vội vàng cúi đầu khom lưng xin lỗi đạo diễn, sau đó một tay cầm đồng hồ, một tay kéo lấy cánh tay tôi, lôi tôi ra ngoài.

"Kiều Mặc Vũ, chị ơi, tôi gọi chị một tiếng đại tỷ được chưa, đừng có phá nữa mà!"

Tiểu Triệu đẩy tôi ra ngoài cửa, tôi không chịu đi, áp sát vào cửa nhìn vào bên trong.

Địa điểm quay là hai phòng ký túc xá nữ được nối thông với nhau, một bên chật kín đèn chiếu sáng, máy quay và các nhân viên công tác, bên kia kê hai chiếc giường tầng dựa sát vào tường.

Trước chiếc bàn vuông ở giữa, Diệp Nhiên và Lý Doanh đang đan chéo mu bàn tay, thực hiện nghi thức cuối cùng của trò chơi Bút Tiên. Cả hai cúi đầu, đồng thanh lẩm nhẩm:

"Bút Tiên Bút Tiên, ngươi là tiền kiếp của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu muốn nối lại duyên phận, xin hãy vẽ một vòng tròn trên giấy."

Lời vừa dứt, bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh thấu xương, rèm cửa bị thổi phồng lên.

Chỉ vài giây sau, cơn gió ngừng lại, rèm cửa rũ xuống, nhưng trên đó lại phồng lên một chỗ nhỏ, giống như có người đang đứng đằng sau, nhưng tất cả mọi người trong phòng lại không hề hay biết.

Diệp Nhiên và Lý Doanh tập trung toàn bộ sự chú ý vào cây bút trong tay. Ngòi bút không chịu sự khống chế của họ, chậm rãi lướt trên mặt giấy, vừa vạch ra một nét ngang, Diệp Nhiên đã kinh hoàng hét lên.

"Tôi không có động vào! Mẹ nó, Lý Doanh, có phải cô làm không?"

"Nhưng ngón tay cô rõ ràng rất thả lỏng, tôi không cảm thấy cô dùng lực gì cả. Không lẽ thật sự là Bút Tiên sao!"

"Cắt! Tiểu Diệp này, lời thoại nói tốt lắm, chỉ là ánh mắt mở to quá mức, hơi khoa trương một chút. Tiết chế lại, quay lại lần nữa."

Hai người lại thực hiện nghi thức thêm vài lần. Đến lần thứ tư, đèn huỳnh quang trên trần bỗng nhấp nháy một cái, đèn chiếu sáng của thiết bị quay phim bên cạnh cũng "bụp" một tiếng rồi tắt ngóm, cả phim trường lập tức chìm vào bóng tối hoàn toàn.

"Chuyện gì vậy! Toàn một lũ vô dụng, chút chuyện cỏn con cũng không làm xong! Nhân viên hậu trường! Đi kiểm tra lại đường điện ngay!"

Đạo diễn nổi giận, mắng xối xả, hiện trường lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn. Nhân viên hậu trường vội vàng chạy ra ngoài kiểm tra cầu dao, vài phút sau, đèn trong phòng mới sáng trở lại.

Đạo diễn cố nén giận.

"Tiếp tục quay. Ủa, Tiểu Diệp đâu rồi?"

Đạo diễn giận dữ đập mạnh kịch bản xuống bàn.

"Cô ta đang giở trò gì vậy? Rốt cuộc có quay được không đây? Còn đứng đó làm gì, mau đi tìm người đi!"

Trợ lý Tiểu Triệu vội vã chạy ra ngoài tìm, nhưng ở cửa có một nhân viên yếu ớt giơ tay lên.

"Vừa nãy tôi đứng ngay đây, tôi thề, ngoài mấy người đi kiểm tra đường điện ra, không ai đi qua cửa này cả. Cô Diệp chắc chắn vẫn còn ở trong phòng."

Đạo diễn tức đến mức bật cười, nhún vai, hai tay dang rộng.

"Gì đây? Chơi trốn tìm chắc? Vui lắm hả?"

Ông ta nhìn quanh phòng một lượt, rồi trông thấy một chỗ phồng lên sau rèm cửa, liền nhếch mép cười lạnh, sải bước đi tới, giật mạnh tấm rèm ra.

"Diệp Nhiên! Cô làm trò gì vậy hả!"

Sau tấm rèm có một cô gái đang đứng, tóc dài xõa xuống vai, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, quay lưng về phía chúng tôi, đầu tựa vào tường, liên tục đập nhẹ vào đó, miệng còn lẩm bẩm những câu nói mơ hồ.

Đạo diễn giật nảy mình.

"Lý Doanh! Cô bị thần kinh hả? Nấp ở đây làm gì?"

Lý Doanh ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ mơ hồ.

"Hả? Tôi… tôi cũng không biết nữa."

Đạo diễn trợn mắt, giận đến mức không nói nên lời. Đúng lúc đó, trợ lý Tiểu Triệu la lớn từ phía sau: "Đạo diễn! Cô Diệp ở đây này!"

Trên chiếc giường ở góc tường, có một cô gái đang nằm quay lưng về phía mọi người, mái tóc dài xõa xuống như rong biển phủ trên tấm chăn.

Đạo diễn nhíu mày.

"Diệp Nhiên, cô chạy lên giường làm gì? Xuống mau!"

Đạo diễn gọi mấy tiếng nhưng Diệp Nhiên vẫn nằm bất động, không hề phản ứng.

Không phải cô ta không muốn cử động, mà là có người đang ghì chặt lấy tay cô ta, khiến cô ta không thể nhúc nhích.

Những người khác không nhìn thấy, nhưng bên trong giường, có một người đàn ông đang nằm. Hắn ta ôm chặt lấy eo Diệp Nhiên, đè lên cánh tay cô ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com