Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị

Chương 83: Lâu Đài Ma Quái 4



Đây là một cỗ quan tài hình lục giác làm bằng gỗ sồi, hai bên có tay nắm, nhưng chính giữa không khắc thánh giá mà là một hàng chữ tiếng Anh: Houska Castle.

Lục Linh Châu: "H—— H—— khụ khụ, Kiều Mặc Vũ, cậu đọc đi!"

Buồn cười thật, không có văn hóa đúng là đáng sợ, mấy chữ tiếng Anh đơn giản như thế mà cũng không đọc được.

"Đã bảo cậu rồi, chịu khó học hành một chút đi, đừng suốt ngày lông bông."

Tôi vừa lắc đầu vừa cúi xuống nhìn kỹ.

Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.

"Hao—— Hạo Ngôn này, cơ hội thể hiện nhường cho cậu trẻ tuổi đấy, cậu đọc đi!"

Lục Linh Châu nghi ngờ nhìn tôi.

"Có phải cậu không biết đọc không?"

"Haha, sao có thể chứ? Tôi đã thi đậu Tiếng Anh cấp 4 rồi đó!"

"Vậy sao cậu không tự đọc đi?"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

Thấy tôi với Lục Linh Châu lại bắt đầu cãi nhau, Giang Hạo Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu.

"Houska Castle, chắc là tên của tòa lâu đài này."

Cậu ta cúi đầu trầm tư.

"Cái tên này nghe quen lắm, hình như tôi đã nghe thấy ở đâu đó rồi."

"Chậc—— Rốt cuộc là đã nghe ở đâu nhỉ?"

Cấu tạo quan tài của người nước ngoài không giống của chúng tôi. Một bên nắp được cố định, bên còn lại có tay cầm, có thể trực tiếp mở ra.

Giang Hạo Ngôn vẫn còn đang lẩm bẩm suy nghĩ, còn Lục Linh Châu thì đã đưa tay mở nắp quan tài.

"Người Tây đặt tên sao mà cứ giống nhau thế nhỉ, "House với "Houska" nhan nhản ra.

Nắp quan tài bật mở, Lục Linh Châu lập tức lùi lại một bước, đợi một lúc lâu vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Chúng tôi mới dám ghé lại gần xem, phát hiện bên trong quan tài... trống không.

"Cái gì chứ! Không có lấy một món đồ tùy táng?!"

Tôi không cam lòng, nửa người chui vào quan tài, dùng đèn soi kỹ từng tấc một, quả thực chẳng có gì cả.

"Đã biết sẽ không thuận lợi thế mà... Thôi kệ, đi vào trong xem sao."

Lâu đài trông có vẻ lớn, nhưng thực tế chỉ có một tầng. Khu trung tâm là lễ đường, hai bên tạo thành hình vòng cung, mỗi bên là một dãy phòng nhỏ. Tôi và Lục Linh Châu quyết định chia nhau ra hành động: cô ấy cùng Tống Phi Phi đi về phía bên trái, tôi dẫn Giang Hạo Ngôn đi kiểm tra các căn phòng bên phải, đi nửa vòng sẽ gặp lại nhau.

Căn phòng đầu tiên bên phải chứa một số giá nến và đồ dùng lặt vặt, bụi phủ dày, nhìn không rõ có giá trị hay không.

Tôi lần lượt kiểm tra vài căn phòng, nhưng đều không thu hoạch được gì. Cho đến khi mở cánh cửa thứ tư, tôi bất ngờ nhìn thấy một người đang ngồi xổm trong góc, quay lưng về phía tôi, đang ăn gì đó.

"Rắc rắc, rôm rốp."

Tiếng nhai xương vang vọng giữa căn phòng tối tăm, nghe vô cùng rõ ràng.

Tôi hơi ngạc nhiên.

"Lục Linh Châu, cậu kiểm tra đến chỗ này nhanh thế sao?"

Vừa dứt lời, âm thanh nhai nuốt đột nhiên dừng lại, lúc này tôi mới cảm thấy không ổn.

Hắn không phải là Lục Linh Châu.

Kẻ đó khoác một chiếc áo choàng đen, dù đang ngồi xổm nhưng có thể thấy bờ vai rộng, thân hình cao lớn, rõ ràng là đàn ông.

Trong lòng tôi vang lên hồi chuông cảnh báo, lập tức đưa tay vào túi lấy kiếm đào. Nhưng ngay lúc đó, kẻ kia đã lao về phía tôi.

Ánh đèn soi thẳng vào mặt hắn, lộ ra gương mặt tái nhợt, đôi mắt xanh lục, môi đỏ tươi, khóe miệng lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, hoàn toàn giống với hình tượng ma cà rồng trong phim ảnh.

Tôi lập tức né sang một bên, tránh được đòn tấn công của hắn.

Ma cà rồng gầm gừ, lao đến lần nữa. Tôi thuận tay đ.â.m kiếm đào vào n.g.ự.c hắn.

Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là kiếm đào lại không có tác dụng gì mấy. Đào thuộc về tinh hoa của ngũ mộc, còn gọi là tiên mộc, có tác dụng trừ tà và trấn trạch. Vậy mà ở nước Anh, nó lại không hiệu quả. Xem ra, sự khác biệt về địa lý thực sự có ảnh hưởng.

Tôi lập tức lật tay, dùng Lôi Kích Mộc Bài, phóng ra một tia sét.

"Gào——"

Ma cà rồng thét lên đau đớn, cả người bị đánh bật vào tường, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi phòng, ẩn mình vào bóng tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tôi và Giang Hạo Ngôn lập tức đuổi theo. Vừa chạy ra cửa, liền nghe thấy âm thanh "soạt soạt" vang lên từ xa.

Tôi ngẩng đầu nhìn, một bầy dơi đông nghịt đang lao về phía chúng tôi. Tôi lập tức quay trở lại phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.

Vô số con dơi lao vào cánh cửa, phát ra tiếng "bịch bịch" liên hồi. Tôi và Giang Hạo Ngôn cố hết sức chặn cửa.

"Ma cà rồng quả nhiên có thể điều khiển dơi, thật phiền phức."

Lôi Kích Mộc Bài chỉ có thể phóng ra một tia sét mỗi lần, còn dùng Thiên Kiếp Lệnh thì lại quá lãng phí, căn bản không thích hợp để đối phó với đám dơi này. Chúng tôi chỉ có thể trốn trong phòng, đợi chúng tự tản đi.

Ngay lúc đó, một tiếng thét thảm thiết vang lên từ cuối hành lang.

"Là Tống Phi Phi! Không ổn, Lục Linh Châu gặp chuyện rồi!"

Không kịp bố trí trận pháp nữa, tôi nghiến răng, đau lòng lấy ra một tấm Thập Lôi Phù của Thần Tiêu Phái.

Thần Tiêu Phái là một trong ba nhánh lớn của phù lục đạo thuật, chuyên tu luyện lôi pháp. Môn phái này lấy Ngũ Lôi làm cốt lõi, gồm cả Thập Lôi và Tam Thập Lục Lôi.

Theo điển tịch của Thần Tiêu Phái, thiên giới có ba mươi sáu tầng, mỗi tầng có một đạo lôi. Thập Lôi và Tam Thập Lục Lôi phù có thể dẫn sét tạo thành trận pháp. Việc luyện chế phù cực kỳ phức tạp và đắt đỏ.

Tôi mở cửa phòng, hét lên gọi tên Lục Linh Châu, nước mắt giàn giụa.

Tôi đã bỏ ra tám vạn, mặt dày mày dạn năn nỉ đệ tử Thần Tiêu Phái bán cho, mới lừa được, à không phải, mới mua được tấm phù này về đấy!

Cửa vừa mở, tôi và Giang Hạo Ngôn ôm đầu lao ra ngoài. Đàn dơi khổng lồ vỗ cánh lao tới, gần như che kín cả hành lang hình vòng cung.

"Chết hết đi!"

Tôi ném tấm phù lên không trung. Ngay sau đó, trên đầu chúng tôi đột nhiên xuất hiện một mạng lưới tia sét dày đặc, lao vun vút như rồng như rắn, quét sạch cả hành lang. Phần lớn đám dơi còn chưa kịp kêu lên đã co giật rơi xuống đất, chỉ còn lại một số ít bay hoảng loạn lên trần nhà để thoát thân.

Giang Hạo Ngôn tròn mắt kinh ngạc.

"Vãi, đỉnh thật!"

Đương nhiên rồi! Tám vạn của tôi đó! Còn là nhờ tôi có người nợ nhân tình mới mua được, chứ giá thị trường ít nhất phải tám mươi vạn!

Lòng tôi đau như cắt, nước mắt đầm đìa, Giang Hạo Ngôn nhìn thấy mắt tôi hoe đỏ, giọng điệu chua xót, liền cảm thán:

"Kiều Mặc Vũ, cậu với Lục Linh Châu tình cảm thật tốt."

"Cậu yên tâm đi, cô ấy lợi hại như vậy, chắc chắn không sao đâu, đừng lo lắng quá."

"Tôi chỉ đang tiếc tấm phù lôi của tôi thôi!"

Tôi tăng tốc, chạy thẳng về phía nơi Tống Phi Phi vừa hét lên.

Tôi vừa gọi tên Lục Linh Châu và Tống Phi Phi, vừa chạy loạn khắp các căn phòng như một con ruồi mất đầu. Những căn phòng này rộng hơn hẳn so với dãy bên phải, bên trong đặt rải rác rất nhiều quan tài đá. Nhưng kỳ lạ là, tôi hoàn toàn không thấy bóng dáng của Lục Linh Châu và Tống Phi Phi đâu cả.

"Kiều Mặc Vũ, bên này có cầu thang."

Góc sâu nhất của căn phòng tối đen như mực. Vừa rồi tôi chưa kịp nhìn kỹ, không ngờ ở đó lại có một cầu thang đi xuống. Tay vịn cầu thang được chạm khắc những hoa văn tinh xảo, còn trên bức tường bên cạnh là những bức bích họa rực rỡ sắc màu.

"Xuống xem thử."

Tôi kéo Giang Hạo Ngôn, cẩn thận từng bước đi xuống. Vừa đến chỗ khúc cua, một bàn tay đột nhiên thò ra từ phía bên cạnh, nhanh như chớp bịt chặt miệng tôi.

Người đó còn tắt cả đèn pha trên đầu tôi và Giang Hạo Ngôn, khiến trước mắt tôi chỉ còn lại một màu đen kịt.

"Là tôi."

Giọng nói của Lục Linh Châu vang lên, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu làm gì vậy?"

Vừa hỏi xong, tôi lại bị cô ấy bịt miệng, còn bị ấn chặt vào tường. Cả bốn chúng tôi đứng thành một hàng, sát chặt vào bức tường.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay giây tiếp theo, trong khóe mắt tôi đột nhiên xuất hiện một đốm sáng trắng.

Đốm trắng đó càng lúc càng tiến gần hơn. Nhìn rõ thứ kia, tôi c.h.ế.t sững.

Đó là một người có chiều cao tương đương tôi, toàn thân từ đầu đến chân đều bị quấn kín trong những dải băng trắng, chỉ lộ ra đôi mắt.

Những dải băng trắng này có vẻ như được làm từ một loại vải đặc biệt, rách rưới, loang lổ, còn phát ra ánh sáng nhạt nhạt trong bóng tối.

Thứ này... trông y hệt một xác ướp Ai Cập.

Xác ướp chậm rãi đi đến bên cạnh tôi, đột nhiên dừng lại, ghé sát vào mặt tôi, khẽ hít ngửi vài lần. Một mùi tanh tưởi nồng nặc ập vào mũi, tôi lập tức nín thở, quay đầu nhìn Lục Linh Châu, dùng ánh mắt trao đổi với cô ấy.

"Thứ này chắc không khó đối phó lắm đâu, cậu sợ đến mức này luôn sao?"

Lục Linh Châu nhướng cằm về phía xa.

Tôi nhìn theo, lập tức cảm thấy da đầu tê rần.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com