Mới đi được vài bước, tôi chợt thấy có gì đó trắng xóa lướt qua mặt nước. Tôi quay đầu nhìn, nhưng không thấy gì cả:
"Tên rùa con kia, có phải trốn trong bể bơi không?"
Tôi nắm chặt Lệnh Bài, đầu óc cười lạnh. Yamada mất não thật rồi, nước dẫn điện, hắn mà trốn dưới nước thì khác nào tự dâng đầu cho sét đánh?
Nhưng ngay lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào bể bơi, thì tiếng hát quái dị lại vang lên từ sau lưng. Tôi vội quay người lại, thấy Yamada đứng trên lan can boong tàu, uốn éo nhảy múa.
Những cái đầu trên Nhân Diện Thụ đồng loạt ngẩng lên nhìn trăng.
Tôi vừa định bước lên, thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ phía sau, túm lấy ống quần ta, kéo tôi xuống bể bơi.
Tôi bất ngờ không kịp phản ứng, theo bản năng vung tay trong không trung, Lệnh Bài và thanh kiếm đều rơi xuống sàn.
Cái lạnh thấu xương ngấm vào từng lỗ chân lông, tôi quạt tay loạn xạ, đạp chân cố ngoi lên mặt nước. Nhưng khi vừa giơ tay lên, lại chạm phải một thứ gì đó.
Trên mặt nước có một lớp kính!
Bản dịch được đăng trên kênh Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD.
Tim tôi thót lại, hơi thở càng gấp gáp, oxy trong phổi như sắp nổ tung.
Tôi mở mắt dưới nước, nhìn xung quanh. Bốn bề tối đen như mực, chỉ có hướng Tây Bắc là vang lên tiếng khóc khe khẽ của trẻ sơ sinh.
Tiếng khóc trẻ con?
Là Xuyên Xích Tử sao?
Tương truyền, Xuyên Xích Tử là một yêu quái sinh ra ở ven sông núi, nó sẽ phát ra tiếng khóc trẻ sơ sinh để dụ dỗ người đi ngang. Kẻ nào nghe theo âm thanh mà tìm kiếm sẽ rơi vào đầm lầy vô đáy do nó tạo ra.
Nó sẽ phủ một lớp màng lên mặt nước, khiến ai rơi xuống cũng không thể thoát ra.
Nhận ra điều này, tôi bơi xuống một đoạn. Bể bơi này là bể sâu, thông thường cũng chỉ hai mét, nhưng tôi bơi mãi vẫn không chạm đáy. Đây chính là đầm lầy vô đáy của Xuyên Xích Tử.
Đã biết nó là cái gì, tôi cũng không còn hoảng loạn nữa.
Xuyên Xích Tử còn gọi là Hà Anh Nhi, bản thể rất yếu, trông như một con rùa không có mai, mắt tròn, mõm nhọn. Nó lừa người ch//ết đ//uối, đợi khi x//ác chìm xuống mới bò ra g//ặm thịt.
Tôi quẫy mạnh chân tay, giả vờ như đã chết, cơ thể thả lỏng, mặt úp xuống lơ lửng trong nước.
Ngay lúc tôi sắp không chịu nổi, não thiếu oxy đến hoa mắt, Xuyên Xích Tử cuối cùng cũng xuất hiện.
Nó thử cắn nhẹ một ngón tay tôi, tôi cố gắng nhịn thở, không động đậy.
Thấy không có phản ứng, nó mạnh dạn cắn thêm một nhát vào cánh tay. Tôi lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y lại, ôm chặt lấy nó. Nhưng vừa chạm vào nó, tôi đã thấy không ổn, cơ thể nó không có lông, trơn bóng như lươn, vùng một cái đã tuột khỏi tay tôi.
Xuyên Xích Tử vốn nhát gan, đã chạy trốn thì trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện lại. Nhưng nếu vậy, tôi có thể c.h.ế.t chìm ở đây mất.
Nghĩ vậy, tôi nghiến răng, đ.ấ.m mạnh về phía nó vừa lẩn đi.
Cú đ.ấ.m trúng ngay chân nó, Xuyên Xích Tử phát ra tiếng khóc the thé như trẻ con. Tôi lập tức đạp nước, trượt nhanh đến, lại ôm chặt lấy nó.
Nhưng Xuyên Xích Tử quá trơn, trên da nó còn phủ một lớp chất nhầy, giống như xà phòng bôi mỡ, hoàn toàn không nắm chặt được.
Thấy nó lại sắp tuột đi, tôi không suy nghĩ nhiều nữa, cúi đầu, cắn mạnh vào da thịt của nó.
"Ọe——"
Một mùi tanh nồng kinh khủng giống như chuột c.h.ế.t ba tháng, xộc thẳng vào miệng, tôi suýt nữa nôn ra.
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn, c//ắn c.h.ặ.t c.h.â.n nó, một tay siết lấy thân thể, tay còn lại nắm thành nắm đấm, nện tới tấp.
Sau mấy cú đấm, mùi tanh càng nồng, cuối cùng, Xuyên Xích Tử thét lên một tiếng chói tai. Phần thịt tôi c//ắn vỡ toang, dịch bên trong phun trào, b//ắn đầy mặt tôi.
"Ọe——ọe——"
Tôi trồi lên mặt nước, há miệng thở dốc. Nhưng vừa hít vào đã ngửi thấy cái mùi tanh kinh tởm kia, cảm giác như sống không bằng chết.
Tôi không chịu nổi nữa, nôn thốc nôn tháo ngay trong bể bơi, ói xong lại thấy dịch nôn lềnh bềnh xung quanh… càng ghê tởm hơn.
Vật lộn một lúc lâu, tôi mới rửa sạch được toàn bộ người, thở hổn hển bò lên bờ.
Bóng dáng Nhân Diện Thụ đã biến mất.
Tôi nhặt lại đồ đạc, lao về khoang tàu tìm Hoa Vũ Linh. Bách Quỷ Dạ Hành luôn kéo đến chỗ đông người, không biết cô ấy có chống đỡ nổi không.
Tôi cắm đầu chạy như điên. Cuối hành lang, tiếng khóc la thảm thiết vang lên. Tầng trên cùng của du thuyền, một nửa là boong tàu, bể bơi, khu vui chơi, nửa còn lại là một sòng bạc lớn và hai đại sảnh yến tiệc.
Khi tôi lao vào sòng bạc, không thể không hít vào một hơi lạnh.
M//áu tươi văng tung tóe, x//ác người nằm la liệt, Hoa Vũ Linh ngã trên đất, cổ bị một vết c//ắt sâu, hai mắt trợn trừng, hơi thở yếu ớt.
"Hoa Hoa——"
Tôi lảo đảo chạy tới, quỳ xuống ôm chặt cô ấy.
"Kiều Mặc Vũ——tôi——"
Hoa Vũ Linh bấu chặt cánh tay tôi, miệng không ngừng sùi bọt m//áu.
Môi cô ấy mấp máy, muốn nói gì đó, tôi cúi xuống, ghé tai nghe.
Nhưng trong lúc tôi không để ý, móng tay Hoa Vũ Linh dài ra từng chút một, chầm chậm giơ lên, đ//âm mạnh về phía lưng tôi.
Nhưng ngay khi cô ấy sắp ra tay, bàn tay chợt cứng lại, bởi vì tôi đã c//ắm thẳng kiếm đào vào cổ cô ấy.
"Hoa Hoa có Kim Thiền Cổ, không dễ c.h.ế.t vậy đâu."
Tôi rút kiếm ra, ngay lập tức, cơ thể trên mặt đất biến thành một cành cây khô.
Cảnh vật xung quanh lập tức biến đổi, tôi nhìn kỹ lại, phát hiện mình vẫn còn đứng trên boong tàu.
Nhân Diện Thụ vốn đã có năng lực tạo ảo giác, giờ lại dung hợp với Yamada, sức mạnh càng lớn hơn. Tôi cau mày, lấy ra một chai Âm Dương Thủy từ trong túi, bôi lên mí mắt.
Âm Dương Thủy có thể phá tà khí, tôi không thể tiếp tục bị ảo giác kéo chân nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tôi tăng tốc, lao về phía sòng bạc. May mà lần này trên đường không có sự cố gì.
Tôi đạp cửa lao vào.
Trước mắt tôi là tấm thảm phong cách châu Âu xa hoa.
Nhưng giờ đây, thảm trải sàn phủ đầy x//ác chim biển, m//áu tươi b.ắ.n khắp nơi. Giữa đại sảnh, mọi người quây thành một vòng tròn chặt chẽ, tuyệt vọng nhìn ra phía trước.
Hoa Vũ Linh đứng chắn trước họ, tóc rối tung, m//áu vàng chảy ra từ mắt và tai.
"Mọi người yên tâm, Kiều Mặc Vũ chắc chắn sẽ tìm được chúng ta!"
Tôi sững sờ:
"Hoa Hoa, cậu dùng đến Bổn Mệnh Cổ rồi sao?"
"A! Kiều đại sư đến rồi!"
"Là MISS.K! Chúng ta được cứu rồi, được cứu rồi!"
"Hu hu, Kiều đại sư, cứu mạng——"
Những con chim biển ch//ết trên sàn chắc hẳn là do Hoa Vũ Linh triệu tập để bảo vệ mọi người. Kim Thiền Cổ của cô ấy có thể điều khiển vạn trùng, nhưng đó là trên đất liền. Giữa đại dương, ngay cả một con côn trùng cũng không có, việc cô ấy điều khiển đàn chim biển này chắc chắn đã tốn không ít sức lực.
Thấy tôi tới, cơ thể Hoa Vũ Linh chợt mềm nhũn, ngã xuống đất. Nhân Diện Thụ lập tức vươn dây leo quấn lấy cô ấy.
Tôi vội lao đến, vung kiếm chặt đứt đám dây leo.
Thanh kiếm đào này được chế tạo từ Thiên Niên Lôi Kích Mộc, vốn khắc chế tinh quái hệ mộc. Nhân Diện Thụ bị tôi ép lùi lại, tôi nhân cơ hội xoay người, đưa tay sờ lên mặt Hoa Vũ Linh.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.
Khuôn mặt cô ấy tái nhợt, khẽ lắc đầu:
"Tôi không sao, đừng lo——"
Tôi quẹt vết m.á.u vàng chảy ra từ mắt và tai cô ấy, bôi lên kiếm đào. Sợ lãng phí, tôi liền áp hẳn lưỡi kiếm vào mặt cô ấy để chùi.
"Đây là m.á.u Kim Thiền Cổ đấy, không thể phí phạm được!"
Hoa Vũ Linh: ……
Chùi sạch m.á.u xong, Nhân Diện Thụ lại lao đến, tôi vung kiếm c.h.é.m mạnh, một tia sáng vàng lóe lên, tôi đã chặt đứt một nhánh cây to.
Quào, m.á.u Kim Thiền Cổ không hổ danh là thần vật, lợi hại quá mức!
Tôi sững sờ tại chỗ, phía sau đã vang lên những tiếng trầm trồ đầy kinh ngạc.
"Trời ơi! Đây chính là Công Đức Kim Quang mà Hoa Vũ Linh nói sao?"
"Thật sự quá mạnh! Thì ra làm việc tốt thật sự có ích!"
Công Đức Kim Quang?
Tôi quay sang nhìn Hoa Vũ Linh, cô ấy nháy mắt với tôi.
Tôi lập tức hiểu ra.
Khi những con quỷ khác lại lao đến, tôi cố tình ra đòn yếu hơn, giả vờ không chống đỡ nổi, ôm ngực, yếu ớt quỳ xuống đất.
"A! Sao vậy? Kiều đại sư không ổn rồi sao?"
Hoa Vũ Linh nghiêm mặt:
"Kiều Mặc Vũ vừa chiến đấu với Bách Quỷ ở phía bên kia, Công Đức Hộ Thể của cô ấy gần như đã tiêu hao hết."
"Thế phải làm sao! Cô ấy mà thua thì chúng tôi tiêu đời rồi!"
"Giờ thêm Công Đức cho cô ấy còn kịp không?"
"Làm sao thêm được? Dù chúng tôi có chuyển tiền ngay lập tức, cô ấy cũng không thể lập tức quyên góp đi được!"
"Có thể mà!" Lisa sốt sắng, "Kiều Mặc Vũ đã thề rằng, chỉ cần cô ấy còn sống một ngày, tiền trong tài khoản của cô ấy hầu hết đều dùng làm từ thiện. Nghĩa là chỉ cần chuyển tiền vào tài khoản của cô ấy, Công Đức sẽ lập tức tăng!"
"Không quan tâm nữa, cứ thử xem! Mạng sống của cả con tàu này đều nhờ vào cô ấy! Hoa đại sư, cô biết số tài khoản của cô ấy chứ?"
Hoa Vũ Linh lấy điện thoại ra, đưa số tài khoản cho Lisa. Rất nhanh, tôi cảm nhận được điện thoại trong túi quần rung lên. Tôi vừa lăn qua một bên né đòn, vừa lấy điện thoại ra nhìn.
"Tài khoản nhận 10 triệu tệ. Số dư sau giao dịch: 10 triệu 130 nghìn."
Đơn vị, chục, trăm, ngàn, vạn——A! Cả người tôi tràn đầy sức mạnh!
Tôi gào lên một tiếng, vung kiếm, c.h.é.m bay thêm một nhánh cây của Nhân Diện Thụ.
"Có hiệu quả rồi! Mọi người mau chuyển tiền cho Kiều đại sư!"
Sau đó, điện thoại trong túi tôi rung liên tục.
Tôi cảm giác cả người như có dòng điện chạy qua, mắt sáng rực, tinh thần sảng khoái, vung kiếm phát nào là diệt ác quỷ phát nấy.
Hoa Vũ Linh đứng cạnh lật mắt:
"Kiều Mặc Vũ, điện thoại của cậu bị rò điện à? Tôi thấy tóc cậu sắp dựng hết lên rồi."
"He he, he he he——"
Tôi hưng phấn đến mức không nói nên lời, quay kiếm thành cơn lốc xoáy, gấp rút muốn dọn sạch bọn quỷ để đi kiểm tra số dư tài khoản.
Là bao nhiêu chữ số đây?
Không dám nghĩ, không dám nghĩ luôn!
Quỷ trong đại sảnh gần như bị tôi tiêu diệt hết, Nhân Diện Thụ cũng bị chặt trụi cành. Ngay khi tôi dồn lực vung nhát c.h.é.m cuối cùng, Yamada đột nhiên thoát ra khỏi Nhân Diện Thụ, chạy trối c.h.ế.t về phía boong tàu.
Rầm! Nhân Diện Thụ đổ sập xuống, Yamada toàn thân tàn tạ, loạng choạng bỏ chạy.