Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 23 Truyện - Linh Dị

Chương 92: Bảo Tàng Xác Ướp Ai Cập 2



Chỉ thấy nó từ từ vươn tay phải ra, gỡ lá phù trên trán xuống, rồi vò nát nó trong lòng bàn tay. Sau đó, ngay trước mắt tôi, nó vứt lá phù xuống đất. Ánh mắt nó thậm chí còn lóe lên vài phần khiêu khích.

Tôi kinh ngạc thực sự. Rốt cuộc thứ này là gì? Đến cả Thiên Thủy Phù cũng không có tác dụng!

Tay trái tôi bị nó siết chặt, phù chú không có tác dụng, tôi chỉ có thể siết chặt nắm đ.ấ.m tay phải, đ.ấ.m mạnh vào mặt nó. Xác ướp nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, rồi nhảy xuống khỏi bệ trưng bày.

Chúng tôi lao vào nhau, tung quyền tung cước, đánh qua đánh lại mấy hiệp. Xác ướp này không chỉ thân thủ linh hoạt, mà thậm chí còn áp đảo tôi.

Nó tung một cú đá mạnh khiến tôi văng ra sau, lưng đập vào bệ trưng bày, làm kệ rung lên dữ dội, một xác ướp ở tầng hai lăn xuống đất.

Giang Hạo Ngôn thấy tình hình không ổn, định lao lên giúp tôi. Nhưng đúng lúc đó, xác ướp vừa rơi xuống cũng động đậy.

Nó bò về phía trước, vươn tay tóm chặt cổ chân Hạo Ngôn.

"Đậu má!"

Hạo Ngôn giật mình hét lên, cúi xuống cố gỡ tay nó ra. Xác ướp này không mạnh lắm, Hạo Ngôn chỉ cần kéo một cái đã làm nó nghiêng đi.

Hạo Ngôn thuận thế giẫm mạnh một cú lên lưng nó, nhưng xác ướp lăn sang một bên né tránh, rồi nhanh chóng lao vào tấn công. Tôi không còn thời gian quan tâm đến cậu ta nữa, vì xác ướp ban nãy lại lao về phía tôi.

Trong lúc giao chiến, ba lô của tôi bị văng sang một bên, tôi không có cơ hội lấy nó, chỉ có thể cận chiến tay không. Người ta hay nói, "một lực thắng mười kỹ", mà xác ướp này lại có sức mạnh kinh người, cận chiến với nó, tôi hoàn toàn không có lợi thế, chỉ có thể dùng trí để thắng.

Tôi xoay người, đè nó xuống, rồi ngậm đầy nước bọt, phun thẳng vào mặt nó.

Trong Đạo giáo, nước bọt còn gọi là Ngọc Dịch, được xem là tinh khí của con người.

Trong Sưu Thần Ký, có một câu chuyện kể rằng Tống Định Bá phun nước bọt vào quỷ, biến nó thành cừu, sau đó mang đi chợ bán. Câu chuyện này không phải là chuyện vô căn cứ. Nước bọt thực sự có tác dụng mạnh đối với tất cả các loại tà linh quỷ quái.

Bị dính một ngụm nước bọt của tôi, xác ướp quá nhiên trở nên cứng đờ, bất động.

Nhưng ngay sau đó, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Toàn bộ cơ thể xác ướp này được bọc kín bằng vải, chỉ để lộ hai mắt.

Vùng da quanh mắt đó vốn dĩ đã khô héo, đen sạm, nhưng sau khi tôi nhổ nước bọt, sắc đen đó dường như nhạt đi.

Tôi đưa một ngón tay, quẹt nhẹ lên mí mắt nó, rồi đưa lên mắt xem xét. Trên ngón tay tôi có một vệt đen.

Tôi và xác ướp trợn mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc, nó bỗng bật cười lớn.

Tiếng cười quen thuộc đầy ma tính vang lên, khiến tôi nổi điên.

Thấy trên gáy nó có một đầu vải thừa, tôi lập tức túm lấy, xoay mấy vòng, kéo toàn bộ băng quấn trên mặt nó xuống.

Bên dưới lớp băng quấn chồng chất, hiện ra một khuôn mặt quen thuộc: Lục Linh Châu.

"Cậu bị thần kinh hả? Hay là bị viêm màng não?!"

Tôi chửi ầm lên, trong khi Lục Linh Châu ôm bụng cười sằng sặc. Bên cạnh, xác ướp kia cũng bật cười, vừa cười vừa đập tay xuống đất phành phạch, trông y hệt một con gà mái đang gáy sáng.

Lục Linh Châu và Tống Phi Phi, hai đứa thần kinh này!

Lục Linh Châu là bạn tôi, một đệ tử chính tông của phái Mao Sơn. Tống Phi Phi là đồ đệ của cô ấy.

Tôi thật sự không thể hiểu nổi, làm sao lại có người rảnh rỗi đến mức chạy tận sang Ai Cập, giả làm xác ướp để hù dọa tôi?

"Kiều Mặc Vũ, cậu chơi bẩn quá đi, đánh không lại người ta liền chuyển qua phun nước bọt. Hahaha...hahahahaha! Vẻ mặt của Giang Hạo Ngôn lúc nãy, cười c.h.ế.t tôi rồi!"

Lục Linh Châu vừa cười vừa áp mặt vào vai tôi, lấy cái vệt nước bọt khi nãy chùi lên áo tôi.

Chiếc áo thun trắng lập tức loang một mảng đen, tôi càng điên tiết hơn, nửa quỳ dậy, đè vai Lục Linh Châu xuống, rồi lại dùng băng quấn mặt cô ấy lại.

"Cuốn người chưa đủ, còn tự cuốn mình này.

"Thích cuốn thế sao không đầu thai làm bắp cải luôn đi?!"

Lục Linh Châu cười càng dữ hơn, ngay cả khi tôi quấn xong đống băng, cô ấy vẫn còn cười lăn cười bò.

Tôi đảo mắt đầy bực bội, hậm hực hỏi:

"Hai đứa cậu mò đến đây làm gì?"

"Mike là học trưởng của tôi, hôm nọ anh ấy kể với tôi chuyện ở đây, thế là tôi và Linh Châu kéo nhau tới xem thử.

"Chúng tôi đã lục soát cả bảo tàng này mấy lần, chẳng tìm thấy chút sát khí nào cả, hoàn toàn không tìm ra chút manh mối nào. Mike thấy tụi tôi không làm được gì, bảo sẽ tự đi mời đại sư khác, không ngờ người đó lại là cô, hahahahaha!"

Tống Phi Phi vẫn chưa ngừng cười, thấy mặt tôi và Hạo Ngôn tối sầm, cô ấy lập tức giơ tay chỉ:

"Đây là ý của Lục Linh Châu, không liên quan đến tôi đâu nhé!"

Lục Linh Châu: "Nghiệt đồ!"

"Được rồi, đừng đùa nữa."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️
Mong cả nhà có trải nghiệm vui vẻ trên kênh của tui. Cả nhà fơ lâu tui để đọc truyện mới nha.

"Hai người đã đến đây lâu như vậy, có nghiên cứu ra được gì không? Cái kính biến mất kia rốt cuộc là thế nào?"

Tôi chỉ vào bệ trưng bày nơi Linh Châu vừa nằm.

"Lúc nãy tôi còn thấy có kính mà, 2 người vào bằng cách nào?"

Tống Phi Phi ngạc nhiên, đưa tay chỉ vào bệ trưng bày.

"Cái tủ trưng bày này vốn đã mở nắp, nên bọn tôi mới có thể dời xác ướp xuống dưới rồi tự mình nằm lên đó.

"Ban đầu bọn tôi chỉ định đứng ở góc tường để hù dọa các cô thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tôi quay đầu nhìn lại, lớp kính vẫn còn đó.

"Ủa? Kỳ lạ ghê, lúc nãy rõ ràng không có kính mà!"

Vừa nói, Tống Phi Phi đưa tay chạm vào lớp kính.

Nhưng điều bất ngờ là tay cô ấy lại có thể xuyên thẳng qua kính, lớp kính kia lại biến mất.

Cả bọn kinh ngạc, cùng nhau ghé sát vào bệ trưng bày, mấy cái đầu chen chúc lại một chỗ, cẩn thận nhìn kỹ từng chút một.

Sau khi quan sát cẩn thận, chúng tôi đã phát hiện ra manh mối.

Trên bệ trưng bày đúng là không có kính thật, nhưng bên trong tủ kính phía trên có một con chip nhỏ phát sáng yếu ớt. Ánh sáng của nó chiếu xuống bệ trưng bày, tạo ra một hiệu ứng phản chiếu, khiến từ xa nhìn lại trông giống như có một lớp kính bảo vệ.

Nhưng khi có người đến gần, đầu của họ sẽ che khuất con chip, khiến ảo ảnh biến mất, làm người ta có cảm giác kính đột ngột biến mất.

"Thứ này có vẻ là có người cố ý lắp vào."

"A! Tôi hiểu rồi! Chuyện của Thoth cũng giống như chúng ta vừa thấy! Kính của cái tủ đựng xác ướp cá sấu… vốn dĩ đã mở sẵn!"

Cả bọn suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không thể hiểu được.

"Vậy là… có ai đó đã mở nắp tủ trưng bày trước, rồi lắp cái này vào để cố tình hù dọa người khác sao? Hắn làm vậy với mục đích gì?"

Tôi đứng dậy, đi kiểm tra các tủ trưng bày khác, và nhận ra rằng tất cả các tủ khác đều có kính dày, chỉ có mỗi cái bệ mà Lục Linh Châu và Phi Phi nằm là mở nắp.

Lục Linh Châu đưa tay xoa cằm.

"Chuyện này ắt hẳn có uẩn khúc. Kiều Mặc Vũ, cậu thấy sao?"

Cô ấy vừa dứt lời, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên từ phía cửa.

Cả bọn giật mình, Tống Phi Phi nhảy bật lên tại chỗ.

"Tiêu rồi! Nếu Mike phát hiện ra chúng ta giả làm xác ướp, chắc anh ấy chửi c.h.ế.t mất!"

Lục Linh Châu và Tống Phi Phi phản ứng cực nhanh, lập tức trèo lên bệ trưng bày, nhắm mắt nằm xuống, một lần nữa giả chết.

Vừa đúng lúc đó, cửa mở ra, có người bước vào.

Tôi quay đầu nhìn, lập tức sững sờ.

"Các người là ai?"

Bốn người mặc áo choàng đen dài, che kín mặt, không thể phân biệt là nam hay nữ.

Giang Hạo Ngôn nhanh trí, dùng cả tiếng Anh và tiếng Pháp hỏi: "Các người là nhân viên ở đây à? Có phải Mike bảo các người đến không?"

Nhưng không ai trả lời. Một trong số họ giơ tay lên, để lộ một họng sờ-úng đen ngòm dưới lớp áo choàng.

Một viên đạn chứa thuốc mê bay ra khỏi nòng sờ úng! Giang Hạo Ngôn đứng ngay bên cạnh bệ trưng bày, lập tức cúi người tránh. Nhưng viên đạn lao thẳng về phía Lục Linh Châu, đ//âm xuyên qua cánh tay cô ấy!

Lục Linh Châu rên lên một tiếng, đầu lệch qua một bên, chính thưucs bất tỉnh.

Mấy kẻ áo đen lập tức trợn tròn mắt, trao đổi bằng tiếng Pháp.

"Nó vừa cử động phải không?"

Nhân cơ hội này, tôi và Giang Hạo Ngôn nhìn nhau, rồi lập tức chia nhau bỏ chạy.

Hai trong số những kẻ áo đen cầm s.ú.n.g đuổi theo, còn hai tên còn lại cầm theo một chiếc túi vải khổng lồ, một người giữ đầu, một người giữ chân, nhét Lục Linh Châu vào túi.

Sau lưng tôi, tiếng sờ-úng không ngừng vang lên. Tôi ôm đầu chạy loạn, liên tục né tránh. Biết làm sao được, công phu có giỏi đến đâu cũng không thể đấu lại vũ khí hiện đại mà.

Tuy nhiên, bọn chúng rất cẩn thận, không dùng sờ-úng sát thương mà chỉ dùng sờ-úng thuốc mê, vì vậy k//im t//iêm rơi vãi khắp nơi nhưng không gây hư hại gì cho bảo tàng.

Lại "pằng" một tiếng, tôi nhanh chóng lăn một vòng, nấp sau tủ trưng bày.

Bỗng nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên:

"Mặc kệ bọn chúng, chúng ta lấy được hàng rồi, rút!"

Tôi nhìn lén ra ngoài, chỉ thấy bốn kẻ áo đen, hai người khiêng theo một chiếc túi vải, chạy thẳng ra cửa.

Giang Hạo Ngôn lập tức đuổi theo. Tôi quay lại chỗ bệ trưng bày, nhưng đã quá muộn, cả Lục Linh Châu và Tống Phi Phi đều đã biến mất.

Tôi lao ra cửa, kể lại tình hình cho Hạo Ngôn nghe. Nghe xong, mắt cậu ấy trợn to.

"Đậu! Bọn chúng đến để trộm xác ướp à?! Gan cũng to thật đấy!"

"Vậy nghĩa là… tất cả những gì xảy ra trước đó, chẳng lẽ đều là do chúng dàn dựng?"

Nhóm người áo đen này chắc chắn đã hối lộ nhân viên bảo tàng, mở sẵn tủ trưng bày, sau đó bằng cách nào đó dựng lên vụ tấn công của cá sấu.

Trước đây, bảo tàng hoạt động bình thường, mỗi đêm có sáu bảo vệ trực gác. Nhưng sau khi sự việc xảy ra, để tránh tai nạn, ban đêm chỉ còn ba người trực, và họ hầu như chỉ canh gác bên ngoài, ít khi tuần tra vào trong.

Đặc biệt tối nay, vì tôi và Giang Hạo Ngôn có mặt, người bên ngoài càng lơ là cảnh giác.

"Tiêu rồi! Mau đuổi theo cứu Lục Linh Châu và Tống Phi Phi!"

Những tên trộm văn vật quốc tế thế này đều là loại người cùng hung cực ác, nếu chúng phát hiện mình mất bao công sức mà lại trộm nhầm xác ướp giả, Lục Linh Châu chắc chắn sẽ phải ch//ết.

Tôi vội chạy đến bệ trưng bày, đặt hai xác ướp thật trở lại vị trí cũ, rồi gọi ngay cho Mike.

"Mike! Bảo tàng có chuyện rồi, mau đến ngay!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com