"Tiểu Lỗi, em không nói là rất muốn tới thăm trường đại học của anh sao? Em về đi, anh sẽ dẫn em đi!"
Tôi đưa tay áo lên lau khoé mắt — phiền quá, cảm động thế này, ảnh hưởng đến công việc của tôi mất.
Tiếng gọi ngày một lớn hơn, bố mẹ Diệp trút hết nỗi tuyệt vọng, đau thương và giận dữ của cả tháng này vào tiếng gọi ấy.
Dần dần, trên mặt sông vang lên tiếng khóc than, rền rĩ kéo dài, không dứt.
"Đến rồi!"
Tôi vừa dứt lời, một bóng đen mờ mịt lững thững trôi từ xa đến trên mặt sông, lờ mờ có thể thấy được hình dáng của Diệp Tiểu Lỗi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Người nhà họ Diệp lập tức lấy tay che miệng, sợ làm kinh động đến cậu.
Người sau khi c.h.ế.t có ba hồn bảy vía, hình bóng của Diệp Tiểu Lỗi mang theo một chút khí đen, mờ đến mức chỉ một cơn gió cũng có thể thổi tan.
Tôi lập tức thấy đau đầu — cậu bé chỉ còn lại một hồn một vía thôi.
Chỉ khi tìm đủ các phần hồn còn lại, cậu mới có thể khôi phục thần trí và ký ức, mới có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Tiểu Lỗi lơ lửng trong không trung, ánh mắt mờ mịt vô hồn, tôi thở dài một hơi, lấy bầu hồ lô ra thu hồn phách cậu vào trong.
"Tiểu Lỗi! Tiểu Lỗi, con đi đâu vậy!"
Mẹ Diệp ngã sụp xuống đất gào khóc thảm thiết, tôi bước tới vỗ vai bà:
"Thím Diệp, tôi đã thu Diệp Tiểu Lỗi lại rồi, hồn phách của cậu ấy cần được nuôi dưỡng thêm, đợi tôi tìm đủ các hồn phách còn lại, đến lúc đó cậu ấy sẽ có thể nói chuyện với mọi người."
Lăng Duệ lúc này đã không còn cao ngạo như trước, gượng gạo nở nụ cười, chìa tay ra trước mặt tôi: "Xin chào, tôi tên là Lăng Duệ, chưa được thỉnh giáo quý danh của đại sư?"
Viên cảnh sát lớn tuổi đứng cạnh còn kích động hơn, chen lên trước Lăng Duệ, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi mà lắc lấy lắc để: "Đại sư, khi nào ngài ghé cục cảnh sát chúng tôi chơi một chuyến nhé? Có mấy vụ án muốn nhờ ngài chỉ điểm."
"Khụ khụ, gấp cái gì, từng người một."
Tống Phi Phi hắng giọng, lấy sổ tay trong n.g.ự.c ra bắt đầu sắp xếp lịch cho họ.
"Được rồi, mọi người về nghỉ trước đi, có được một hồn một vía rồi, việc tìm phần còn lại cũng sẽ dễ hơn."
Lăng Duệ ngượng ngùng kéo tay tôi lại: "Linh Châu Đại sư, nhưng mà bây giờ cô phải theo chúng tôi về cục để lấy lời khai đã."
"Cô phát hiện ra cái xác ở đáy sông bằng cách nào?"
"Tôi bấm đốt ngón tay đoán ra được, sau đó tôi xuống sông tìm."
Lăng Duệ xấu hổ ngừng gõ bàn phím.
"Tôi còn thấy một con thủy quỷ dưới đáy sông nữa, anh có muốn ghi tiếp không?"
Lăng Duệ nhăn mày, nhíu trán nghĩ ngợi một lúc lâu, rồi thở dài một tiếng, ngón tay lại lướt nhanh trên bàn phím, chẳng mấy chốc đã đưa tôi bản lời khai để ký.
"Tôi mất ngủ nửa đêm, cùng bạn đi lặn sông chơi, rồi thấy một cái bao tải, vì tò mò nên mở ra xem thì thấy điều bất thường."
Tôi nhìn lời khai trong tay, khóe miệng giật giật. Cái quái gì mà nửa đêm đi lặn sông, có mà cả nhà anh đi lặn sông nửa đêm đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau một hồi hỏi han làm việc đến tận sáng, Lăng Duệ mới thả bọn tôi rời đi.
Trước khi rời đi, anh ta còn nhấn mạnh rằng nếu tôi muốn đi tìm những phần hồn còn lại của Diệp Tiểu Lỗi, thì nhất định phải đưa anh ta theo.
Tống Phi Phi mặt mày đắc ý: "Tuyệt vời! Đội chúng ta ngày càng đông rồi!"
"Cậu tưởng đi săn báu vật à? Người đông chưa chắc đã tốt đâu."
Tôi và Tống Phi Phi nghỉ ngơi một ngày trong khách sạn, trong thời gian đó, kết quả giám định pháp y cũng đã có.
Dựa vào tuổi xương, chiều cao và các đặc điểm khác của th/i th/ể, khả năng rất cao đó chính là Diệp Tiểu Lỗi.
Kết quả xét nghiệm ADN chưa có, nhưng báo cáo cho thấy cơ thể của Diệp Tiểu Lỗi đã bị "đào rỗng", cảnh sát bước đầu nghi ngờ cậu ta bị một nhóm buôn người chuyên m//ổ cướp n//ội t//ạng b//ắt có/c.
Sau nhiều lần khuyên nhủ, bố mẹ Diệp cuối cùng cũng đồng ý nghỉ ngơi tại nhà, giao trọng trách tìm phần hồn phách còn lại cho chúng tôi.
Giữa đêm khuya, khách sạn trong thành phố, hai nam hai nữ đang đứng thành một nhóm.
Tống Phi Phi cười hì hì: "Cảm giác thật kích thích~"
Tôi cũng cười hì hì: "Chút nữa còn kích thích hơn!"
Trong phòng suite rộng rãi, tôi, Tống Phi Phi, Lăng Duệ và Diệp Văn Huyên ngồi vây quanh chiếc bàn trà.
Tôi tắt hết đèn, châm bốn cây nến ở bốn góc phòng. Trên bàn là một chiếc lồng đựng một con mèo đen.
Trong căn phòng mờ tối, đôi mắt xanh lục của mèo đen lấp lánh ánh sáng lạnh, khiến người ta sởn gai ốc.
"Tôi chưa từng vuốt mèo trong tư thế này bao giờ, phê quá~"
Tống Phi Phi vươn tay định mở lồng.
"Bốp!" Tôi đập một phát vào tay cô ấy: "Vuốt cái đầu cậu! Mèo này dùng để gọi hồn, mèo đen thuộc âm, lát nữa hồn của Diệp Tiểu Lỗi sẽ nhập vào nó."
Tôi lấy ra bốn chiếc mũ giấy trắng trao cho họ: "Đội mũ vào để che dương khí."
Tống Phi Phi ngơ ngác: "Sao không dùng đất mộ?"
"Tôi không muốn gội đầu."
Lăng Duệ liếc nhìn tôi thật sâu, nhận lấy chiếc mũ rồi đưa cho Diệp Văn Huyên một cái.
Sau khi cả ba đội mũ xong, nhìn từ xa cứ như một hàng âm sai.
"Tản ra, tản ra đi, nhìn đã thấy rợn người rồi."
Tôi phẩy tay đuổi họ ra xa rồi bắt đầu tập trung làm lễ.
Bây giờ là canh Tý, âm khí nặng, mèo đen có thể thông linh.
Tôi lấy một tờ bùa, viết lên đó ngày sinh bát tự của Diệp Tiểu Lỗi, sau đó cuộn cùng một nhúm tóc cậu ấy rồi đốt trong bát.
Tôi lấy ra một chai nước khoáng — trong đó là "âm dương lộ" mà tôi khổ công gom được.
Âm dương lộ là nước sương đêm trộn với nước mưa đã được nắng chiếu. Sương là âm, mưa nắng là dương, trộn lại sẽ thành âm dương lộ. Sương dễ có, nhưng nước mưa nắng thì hiếm, nhiều năm chưa chắc gặp được một lần.