Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 153: Quỷ Thôn Thâm Sơn 5



Trương Hạo mặc một chiếc áo dài tay màu đen, những hình in màu trắng trên n.g.ự.c đầy vết máu. Thấy tôi anh ta rất kích động, nói một tràng vừa nhanh vừa gấp:

"Má ơi đạo diễn phát điên rồi, đột nhiên cầm d.a.o c.h.é.m g.i.ế.c chúng tôi, Tiểu Trần trúng một d.a.o vào n.g.ự.c rồi chạy ra ngoài, chắc chắn c.h.ế.t rồi huhuhu!

"Còn có phó đạo diễn cũng phát điên, mọi người đều chạy tán loạn, không biết những người khác thế nào rồi? Linh Châu cô mau đi cứu họ đi!"

Lông tơ trên cánh tay tôi dựng đứng hết cả lên, người cũng lùi lại hai bước kéo khoảng cách với Trương Hạo:

"Anh, anh nói ai ch//ém người?"

Ở cái nơi quỷ dị này, âm dương nhãn của tôi căn bản không dùng được, cũng không thể phán đoán Trương Hạo và đạo diễn ai đang nói dối.

Nghĩ đến Tiết Khoan và Tề Nguyên Châu đi vệ sinh cùng đạo diễn, lòng tôi chợt lạnh, nhanh chóng lao ra khỏi phòng chạy về phía nhà vệ sinh đối diện sân.

"Linh Châu! Cậu chạy đi đâu vậy?"

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi thấy tôi chạy, hai người vội vàng chạy theo. Tôi vừa chạy, Trương Hạo cũng hoảng hốt chạy theo:

"Linh Châu cô đợi tôi với, cô đừng bỏ rơi tôi!"

Thấy Trương Hạo, Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng ý thức được có gì đó không đúng, rất nhanh, chúng tôi đều chặn trước cửa nhà vệ sinh.

"Mấy người, mấy người sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi nổi hết da gà rồi..."

Nhà vệ sinh này được xây rất đơn giản, tổng cộng chỉ có hai hố xí, đều đóng chặt cửa. Tề Nguyên Châu đứng bên cạnh thấy chúng tôi một đám người ùa đến thì giật mình, đặc biệt là khi nhìn thấy Trương Hạo, càng trốn ra sau lưng tôi:

"Má ơi! Trương Hạo không phải bị quỷ ám rồi sao?"

Trương Hạo tủi thân vô cùng, lập tức kể lại những lời vừa nói với tôi một lần nữa.

Anh ta nói xong thì hiện trường im lặng một lát, tất cả chúng tôi đều lặng lẽ lùi lại một bước cảnh giác nhìn anh ta.

"Mấy người tin tôi đi! Đạo diễn thật sự bị quỷ ám rồi!"

Tôi quay đầu nhìn Tề Nguyên Châu:

"Đạo diễn và Tiết Khoan đâu?"

Tề Nguyên Châu chỉ tay về phía nhà vệ sinh:

"Hai người họ đều nói đau bụng muốn đi vệ sinh, tôi ở bên cạnh chờ."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Hai hố xí này sát nhau, chúng tôi gây ra động tĩnh lớn như vậy, Tiết Khoan cũng không nói một lời nào, chẳng lẽ anh ta xảy ra chuyện rồi sao!

"Tiết Khoan! Anh nói gì đi chứ Tiết Khoan!"

Tề Nguyên Châu gào lên mấy tiếng, trong nhà vệ sinh vẫn im lặng như tờ.

"Linh Châu, làm sao đây Linh Châu?"

Nhìn ánh mắt hy vọng của Tề Nguyên Châu, tôi ra hiệu cho tất cả mọi người lùi lại, sau đó lấy đà chạy một mạch đá tung cửa nhà vệ sinh.

"A!"

Tiết Khoan hét lên một tiếng che mặt lại:

"Đóng cửa lại cho tôi! Mấy người không được nhìn!"

Tiết Khoan người này có bệnh à? Ngồi xổm bậy thôi mà, có cần kéo quần xuống thấp như vậy không?

Tôi hận không thể tự chọc mù mắt mình, loạng choạng lùi lại hai bước đỡ lấy Kiều Mặc Vũ bên cạnh.

"Xong rồi, mắt tôi không còn trong sạch nữa rồi, mắt tôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kiều Mặc Vũ thương cảm vỗ vai tôi:

"Cậu nên nghĩ theo hướng tích cực, may mà cậu nhìn thấy Tiết Khoan, không phải đạo diễn, nếu không còn bẩn hơn."

Nghĩ đến dáng vẻ đạo diễn béo lùn đầu trọc không mặc quần ngồi xổm trên hố xí, tôi không khỏi rùng mình.

Cảm ơn Kiều Mặc Vũ, đúng là được an ủi phần nào.

Tôi buồn nôn mấy tiếng rồi tức giận dậm chân trước cửa nhà vệ sinh:

"Tiết Khoan anh có bệnh à? Vừa nãy gọi anh sao anh không trả lời?"

Trong nhà vệ sinh truyền ra một giọng nói tủi thân:

"Tôi, tôi không quen nói chuyện khi đang đi ỉ..a..."

Trong khoảnh khắc tôi đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, không muốn đánh nhau không muốn nói chuyện chỉ muốn về nhà nằm:

"Anh đi xong chưa? Ra được chưa?"

Tiết Khoan càng tủi thân hơn:

"Tôi, tôi không mang giấy, ai có giấy không?"

Mọi người đều im lặng, đúng lúc này nhà vệ sinh bên cạnh Tiết Khoan cũng có động tĩnh:

"Tôi, tôi cũng không mang giấy."

Sau khi Tề Nguyên Châu đưa giấy xong, Tiết Khoan cuối cùng cũng đỏ mặt đi ra, anh ta cúi gằm mặt xuống, bộ dạng hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống.

Cửa nhà vệ sinh của đạo diễn cũng mở ra, anh ta lại thần sắc tự nhiên, trên mặt không hề tỏ ra khó xử chút nào.

Không hổ là người trong giới giải trí, tâm lý vững vàng thật.

Chỉ là vẻ điềm tĩnh tự nhiên này có chút sụp đổ khi nhìn thấy Trương Hạo, đạo diễn béo dùng một bước chân linh hoạt không phù hợp với vóc dáng của mình nhảy ra sau lưng tôi, hoảng hốt nắm lấy cổ tay tôi:

"Linh Châu! Có ma!"

Tôi vung tay muốn hất anh ta ra, không ngờ phát hiện ra đạo diễn béo này lại có sức mạnh cực lớn, tôi hất hai lần mà vẫn không thoát ra được.

Không ổn!

Đây không phải là sức mạnh mà người bình thường nên có!

"Cẩn thận!"

Tôi quay người lại hét lớn với Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi, nhưng đã quá muộn.

Chỉ thấy Trương Hạo không biết từ đâu móc ra một con d.a.o găm, vẻ mặt dữ tợn đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Tống Phi Phi.

"Phi Phi!"

Vào thời khắc quan trọng, Kiều Mặc Vũ đẩy mạnh Tống Phi Phi ra, bản thân cũng mất thăng bằng ngã xuống đất.

Tống Phi Phi vừa lăn đến trước mặt đạo diễn béo, anh ta lập tức buông tay tôi ra, từ trong n.g.ự.c móc ra một cái kéo định đ//âm vào cổ Tống Phi Phi.

Tôi đá anh ta ra, kéo Tống Phi Phi đứng dậy che chắn phía sau.

Trương Hạo và đạo diễn cả hai đều lộ vẻ hung ác, mắt lộ sát khí, trước sau giơ d.a.o găm và kéo xông về phía chúng tôi lần nữa.

Xem ra cả hai người đều bị ác quỷ nhập vào, tôi sờ soạng túi áo lấy phù, chỉ còn lại ba lá, không phải lúc quan trọng thì không thể dùng.

"Kiều Mặc Vũ! Còn ngẩn người ra làm gì? Dùng Lôi Kích Mộc Bài của cậu đi!"

Kiều Mặc Vũ có một tấm Lôi Kích Mộc Bài không rời thân, là bảo vật truyền phái của Địa sư bọn họ.