Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 166: Khu Chung Cư Ma Ám 1



Tuyệt đỉnh kinh dị: Khu chung cư ma ám – Anh Đào Tiểu Tửu

Tôi là một người chuyên ngủ thử ở những căn nhà ma để phát trực tiếp.

Nếu chứng minh được nhà không có ma, tôi sẽ nhận được một khoản tiền thưởng lớn.

Chăn bị ma kéo đi, tôi nói là do mình đạp.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tôi trong gương cười một cách ghê rợn, tôi vội vàng cười theo.

Không thể chịu đựng được nữa, ma nữ hiện ra trước ống kính.

Tôi lao tới nắm lấy tay cô ta: "Ôi! Dì, dì đến sao không báo trước một tiếng!"

***

"Anh nói anh mời tôi làm người ngủ thử nhà ma cùng anh, trả cho tôi 20 vạn.

"Rồi nếu căn nhà đó bán thành công, ông chủ kia sẽ cho anh 500 vạn?"

Tôi cau mặt nhìn người đàn ông trẻ tuổi thật thà trước mặt, hận không thể dùng ánh mắt đ.â.m c.h.ế.t anh ta:

"Anh coi tôi ngốc à?"

Người đàn ông tên là Trương Quân Hạo, là một streamer nổi tiếng trên mạng.

Công việc của anh ta là người ngủ thử nhà ma.

Một số căn nhà ma nổi tiếng, chủ nhà không muốn bị ế, sẽ mời anh ta làm người ngủ thử, phát trực tiếp toàn bộ quá trình.

Sau khi ngủ bình an được vài ngày, sẽ có một số người tham rẻ với tâm lý vớ bẫm ra tay mua nhà.

Đồng thời, một số người mua phải nhà ma, vì an toàn, cũng sẽ mời anh ta ngủ thử vài ngày.

Trương Quân Hạo vừa có thể kiếm tiền của người mua, vừa có thể kiếm tiền của người bán, buổi tối phát trực tiếp còn có thể kiếm tiền thưởng của khán giả.

Càng nghĩ tôi càng đỏ mắt, hận không thể lập tức đổi nghề, cướp bát cơm của anh ta, từ chối trung gian kiếm lời.

Nghe tôi nói vậy, Trương Quân Hạo ngượng ngùng cười:

"Cô, cô không phải là đạo sĩ sao, tiền tài đều là vật ngoài thân, tôi tưởng cô không để ý chứ..."

Tôi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thản nhiên:

"Đúng vậy, tôi chưa bao giờ coi trọng tiền, người xuất gia chúng tôi chỉ nói đến duyên, duyên 500 vạn."

Trương Quân Hạo nhíu mày suy nghĩ một lát, ngập ngừng hỏi tôi:

"Tiền không phải là vấn đề, chỉ là căn nhà đó đặc biệt hung hiểm, cô phải có bản lĩnh thật sự mới được.

"Khu chung cư ma ám, tòa nhà số 18, cô nghe qua chưa?"

Nghe đến tòa nhà số 18, tôi không khỏi hít một hơi lạnh, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng:

"Là tòa nhà số 18 ở đường Bình An đó sao?"

Tòa nhà đó rất nổi tiếng, là nơi ai ai trong thành phố này cũng phải kinh sợ.

Lịch sử của tòa nhà số 18 rất lâu đời, có thể coi là lô chung cư sớm nhất, vị trí cũng rất đẹp, ở ngay trung tâm thành phố.

Tòa nhà này có tổng cộng 3 tầng, mỗi tầng có 2 hộ gia đình. Lúc đó, trong tòa nhà tính cả người già trẻ con, chật kín 19 người.

Sau đó, vào tiết Trung Nguyên năm 1990, 19 người trong tòa nhà đều ch//ết hết, ch//ết sạch trong một đêm.

Có người th//ắt cổ chết, có người nh//ảy l//ầu chết, có cặp vợ chồng cãi nhau ch//ém c.h.ế.t đối phương... Cách ch//ết kỳ quái, không ai giống ai.

Không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ là sau khi tòa nhà số 18 xảy ra chuyện, gần như cả khu dân cư đều bán nhà chuyển đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những người không bán được nhà, thà tự mình thuê nhà ở khu dân cư khác, cũng không muốn ở lại đây.

Sau này, khu vực đó được đưa vào khu vực giải tỏa, cả khu dân cư đều bị phá bỏ, chỉ còn lại tòa nhà số 18 lẻ loi đứng đó.

Bởi vì công nhân phụ trách giải tỏa cứ đến gần tòa nhà số 18 là lại xảy ra chuyện: máy xúc đột nhiên mất kiểm soát, lao vào đám đông đ.â.m loạn như ruồi không đầu, trong vòng nửa tiếng đã cán ch//ết mấy công nhân.

Vậy là tòa nhà đó cứ thế bị bỏ lại, theo thời gian trôi qua, càng trở nên hoang tàn, nhưng không ai dám đụng vào nó nữa.

Từng có một đám thanh niên gan dạ vì tò mò, đến căn nhà đó thám hiểm, tối đó đã phát điên 5 người, ch//ết 3 người.

Từ đó, tòa nhà số 18 hoàn toàn trở thành cấm địa của thành phố này.

Người sống không lại gần, bách quỷ hoành hành.

Trương Quân Hạo thở dài, vẻ mặt có chút cay đắng:

"Người ngủ thử nhà ma thực ra kiếm được không nhiều như vậy, nhà bình thường, ngủ một đêm cũng chỉ được vài vạn.

"Hơn nữa số lượng nhà ma ở mỗi thành phố có hạn, đôi khi cả tháng không nhận được mấy đơn.

"Ông chủ này ra giá thực sự quá cao, cô, nếu cô không tự tin, vậy tôi tự đi vậy."

Nói xong anh ta quay người định đi, tôi vội vàng nhào tới túm lấy tay áo anh ta:

"Chỗ này, quả thực hung hiểm dị thường, mười phần ch//ết chín.

"Phải thêm tiền."

Nghe thấy chuyện vẫn còn có thể thương lượng, Trương Quân Hạo rõ ràng thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy, ba bảy?"

Tôi chống nạnh trừng mắt nhìn anh ta một cách hung hăng:

"Năm năm!"

Trương Quân Hạo ngẩn người, vẻ mặt có thoáng đờ đẫn, sau đó anh ta đảo mắt, thăm dò hỏi:

"Vậy, quyết định vậy nhé?"

"Thành giao!!!"

Nghe tôi nói thành giao, Trương Quân Hạo nhanh chóng chuyển cho tôi 10 vạn tệ nói là tiền đặt cọc, rồi chuồn thẳng.

Trước khi chạy ra khỏi cửa, anh ta dừng bước quay người lại, cười đểu với tôi:

"Lúc nãy tôi nói ba bảy, là chỉ cô bảy tôi ba."

Nói xong không đợi tôi kịp phản ứng, ôm đầu vèo một tiếng đã chạy mất dạng.

"Linh Châu, cậu làm gì vậy?"

Đồ đệ Tống Phi Phi từ nhà vệ sinh đi ra, thấy tôi đang ôm ngực, ngồi bệt dưới đất với vẻ mặt đau khổ tột cùng.

"Tôi thật ngốc, thật đó.

"Tôi chỉ biết anh ta nói là ba bảy, không biết cái bảy anh ta nói, lại là tôi. Tôi đúng là quá thích tự suy diễn rồi!

"Tôi hỏi cậu, lúc nãy anh ta đến bàn chuyện làm ăn, sao cậu lại đi vệ sinh?"

Tống Phi Phi trợn mắt, có chút ghét bỏ kéo tôi từ dưới đất lên:

"Sáng sớm không biết cậu lại lên cơn gì."

Khi tôi nói xong chuyện muốn đi nhà ma, Tống Phi Phi rụt cổ lại, vẻ mặt có chút chột dạ:

"Ông chủ mà Trương Quân Hạo nói, chính là công ty bất động sản nhà tôi.