"Phỉ! Cậu còn hạ tiện hơn!"
Kiều Mặc Vũ bị tôi phun một mặt nước bọt cũng không tức giận, ngược lại cười như một con chồn hôi trộm được gà.
Bàn bạc xong đối sách, Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn tiếp tục ở lại ngục tối canh gác, tôi và Kiều Mặc Vũ lại một lần nữa chạy đến nhà Lê Ngõa.
"Huhu, chị ơi, huhuhu, là em vô dụng!"
"Chị ơi, nếu chị chếc, em tuyệt đối không sống một mình!"
Lê Ngõa thật biết khóc, tôi bước lên vỗ mạnh một cái vào vai cậu ta:
"Đừng khóc nữa, chúng tôi có cách cứu chị cậu!"
Lê Ngõa ngẩng đầu lên nhìn thấy hai chúng tôi, giật mình kinh hãi.
Cậu ta luống cuống tay chân nhảy dựng lên túm lấy con d.a.o ở bên cạnh, lông mày dựng ngược hung dữ chất vấn chúng tôi:
"Hai người vậy mà còn dám chạy ra! Tôi sẽ đi báo cho Đại Tế Tư!"
Ánh mắt thì có chút sát khí, chỉ là trên hàng mi rậm kia còn vương lệ.
Tôi hất tay cậu ta ra, quay người bỏ đi:
"Thôi thôi, vốn còn muốn nói cho cậu biết chúng tôi biết cách cứu chị cậu, nếu vậy chúng tôi vẫn là về Hắc ngục thôi."
Đi được hai bước, ủa, sao tôi lại không nhúc nhích được thế này.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện hai chân mình bị Lê Ngõa ôm chặt.
Cậu ta ngẩng mặt lên nhìn tôi đáng thương:
"Thật, thật sao? Tôi ít học, cô đừng gạt tôi!"
Lê Ngõa rất cao, da lại đen, đến gần tôi mới phát hiện, cậu ta thật ra tuổi còn rất nhỏ, nhiều nhất là mười lăm mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn.
Thôi thôi, không trêu cậu ta nữa, nếu không thì lại thành hai chúng tôi hợp nhau bắt nạt một đứa trẻ.
Khi tôi nói xong chuyện ly hồn chứng và Bách Hoa Cổ, Lê Ngõa mặt trắng bệch nửa ngày không nói gì.
"Không, không thể nào, tôi từ 7 tuổi đã bắt đầu học cổ thuật, chưa từng nghe nói có loại Bách Hoa Cổ gì cả!"
Kiều Mặc Vũ tiến lên nắm lấy tay Lê Hương, trong ánh mắt căng thẳng của Lê Ngõa rạch một đường vào ngón trỏ của cô, hứng được một bát máu.
"Cô nhẹ tay thôi!"
"Sao lại cần nhiều m.á.u thế! Cái này phải ăn bao nhiêu thứ mới bù lại được chứ!"
Kiều Mặc Vũ trừng mắt nhìn cậu ta một cái, Lê Ngõa lúc này mới bụm miệng lại không nói gì nữa.
Đổ nước từ ấm trà bên cạnh vào bát, những vết m.á.u kia quả nhiên nổi lên trên mặt nước như mỡ.
Thấy Lê Ngõa trợn mắt vẻ không thể tin được, tôi lấy từ trong lòng ra một quả trứng gà, bóc sạch rồi nhẹ nhàng lăn một vòng trên mặt Lê Hương.
Quả trứng gà trắng như ngọc ban đầu quả nhiên trong chốc lát đen như than mực, cầm trong tay giống như cầm một khối mặc ngọc.
"Bốp!"
Lê Ngõa dùng sức tát vào mặt mình một cái rồi chạy đến bên cửa sổ bắt đầu nôn mửa, nôn đến nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt.
Một lúc sau, cậu ta mới lau sạch nước mắt đi đến trước mặt chúng tôi, sau đó "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi.
"Nếu cô có thể giúp chị tôi giải độc, tôi nguyện nhận cô làm chủ, cả đời này tuỳ cô sai khiến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiều Mặc Vũ tức giận chống nạnh:
"Ý gì hả! Tại sao không chọn tôi hả!"
Tôi đẩy cô ta ra đỡ Lê Ngõa dậy:
"Đương nhiên là vì tôi có khí chất vương giả rồi, cậu biết cái búa gì, tránh sang một bên!"
Nhận chủ đương nhiên là không cần, Kiều Mặc Vũ nói Bách Hoa Cổ là loại cổ khó giải nhất trên thế giới, cần phải tìm được Cổ Vương mới có thể giải độc.
Thực ra đây là lừa cậu ta, muốn giải trừ Bách Hoa Cổ, trong vòng bốn ngày sau khi trúng cổ, thay toàn bộ m.á.u trong người trúng cổ là có thể giải cổ.
Cổ Vương kia bị phong ấn trong một hang động, mà cửa động, cần người Hắc Cổ tộc đích thân đến mới có thể mở ra.
Cho nên Kiều Mặc Vũ mới bịa ra một lời nói dối như vậy, mục đích là lừa Lê Ngõa lên núi, thay chúng tôi mở cửa động.
Lê Ngõa ngây thơ vô tư cứ vậy mà tin lời Kiều Mặc Vũ, cậu ta thu dọn đồ đạc quyến luyến không rời nhìn thoáng qua Lê Hương vẫn đang chải đầu:
"Chị, chị ngoan ngoãn ở nhà đợi em, em nhất định sẽ không để chị chếc đâu."
Nhìn dáng vẻ tình cảm chị em thắm thiết của họ, tôi có chút ngạc nhiên:
"Tộc các người không coi trọng phụ nữ như vậy, cậu đối xử với chị cậu cũng khá tốt đấy."
Lê Ngõa lập tức đỏ mặt, ấp úng nói:
"Trong thôn, trong thôn chính là quy định như vậy, chỉ có nói như vậy, mới không bị mọi người bài xích."
Lê Ngõa là người tính tình nóng nảy, thu dọn đồ đạc xong lập tức muốn dẫn chúng tôi xuất phát.
Người trúng Bách Hương Cổ, quả thực thời gian càng kéo dài càng nguy hiểm.
Tôi và Kiều Mặc Vũ quay về Hắc Lao gọi Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn, còn Lê Ngõa thì hẹn nhau ở dưới gốc cây long não già ở đầu thôn.
"Sao cậu lại ở đây?!!"
Lê Thụ kéo Lê Ngõa ra sau lưng, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm chúng tôi:
"Hừ, A Ngõa tuổi còn nhỏ, các người lừa được nó nhưng không lừa được tôi!"
"Tôi ở trong thôn nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói có Cổ Vương gì cả!"
Tôi thậm chí còn không thèm liếc hắn một cái, chỉ quay đầu nhìn Lê Ngõa:
"Có cứu chị cậu nữa hay không?"
Lê Ngõa lập tức khóc lóc ôm lấy Lê Thụ:
"Anh Thụ, anh bớt nói vài câu đi, em xin anh đó!"
Lê Thụ lập tức hết giận, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn cùng chúng tôi lên núi tìm Cổ Vương.
Lê Thụ và Lê Ngõa từ nhỏ đã lớn lên trong núi, quen thuộc địa hình hơn chúng tôi nhiều.
Để cứu Lê Hương, tất cả mọi người đều tăng nhanh bước chân chạy thâu đêm.
Đi được nửa đường Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn không chịu nổi nữa, vừa ngồi xuống muốn nghỉ ngơi một lát, Lê Ngõa lập tức ngồi xổm bên cạnh họ nhìn chằm chằm.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Một, hai, ba, bốn..."
Tống Phi Phi bị hắn nhìn đến nổi da gà:
"Lê Ngõa, cậu đang đếm gì vậy?"
Lê Ngõa thở dài u uất, giọng điệu ai oán như muốn trào ra: