Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 192: Âm Dương Sư 7



Cô ta khen Kamo Hiro thì thôi đi, còn muốn hạ thấp mấy người chúng tôi.

Đặc biệt là Âm Dương Phá Tà Phù, bị cô ta châm chọc mỉa mai một trận, nghe đến mức Tống Phi Phi sắp tức nổ phổi rồi.

"Hạ Vĩ Kỳ, cậu còn lắm mồm thêm một câu nữa, chúng ta sau này đừng làm bạn nữa!"

Hạ Vĩ Kỳ xem ra là người mềm nắn rắn buông, cô ta tức giận đến mức giậm chân, trên trán nổi gân xanh.

"Tống Phi Phi cậu có ý gì! Tôi tốt bụng mời các cậu đến xem Minh Ốc, cậu lại cứ thiên vị hai tên lừa đảo này!"

"Hiro cứu mạng các cậu, các cậu lại không cảm ơn, tôi thấy là cậu bị quỷ ám rồi!"

"Không làm bạn thì không làm bạn, tôi mới không thèm làm bạn với bọn lừa đảo giang hồ đâu!"

Hai người như gà chọi nghênh cổ lên, tôi kéo Tống Phi Phi bước nhanh về phía trước.

"Đừng so đo với kẻ ngốc."

Hạ Vĩ Kỳ càng tức hơn:

"Cậu có ý gì! Cậu nói ai là kẻ ngốc!"

Mấy người bất hòa mà tan, không khí cũng có chút căng thẳng.

Tôi và Tống Phi Phi Kiều Mặc Vũ ba người tăng nhanh tốc độ đi đường, dần dần kéo giãn khoảng cách với Hạ Vĩ Kỳ bọn họ.

Đi được một tiếng đồng hồ, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một vệt sáng màu cam.

Đây là một gian đình viện kiểu Nhật, bên trong tường viện trồng mấy cây thông có hình dáng độc đáo.

Phong cách cổ xưa u tĩnh, toát lên một vẻ rất đặc biệt.

Mấy người chúng tôi đứng ở cửa gõ cửa, một lúc sau cửa viện mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc kimono ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

Người phụ nữ này cao quá vậy, trông có vẻ như gần hai mét rồi!

Ba người chúng tôi ngửa cổ ra khó khăn nhìn bà ta, trời lạnh thế này, bà ta mặc một bộ kimono màu hồng cánh sen, tóc không búi lên, mà xõa mượt mà trên vai.

Khuôn mặt bà ta rất trắng, trên môi tô một chút son nhỏ, trông có chút giống trang điểm của Geisha ngày xưa.

"Mấy vị khách, tìm ai?"

Người phụ nữ này lại nói tiếng Trung!

Khi nghe chúng tôi nói là khách du lịch đi ngang qua, người phụ nữ vô cùng nhiệt tình.

Bà ta tên là Rika Sakurako, sau khi con trai c.h.ế.t thì sống cùng cháu trai trên ngọn núi này.

Bà ta mở cửa ra vô cùng nhiệt tình mời chúng tôi vào nhà, sau khi dặn dò chúng tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, lại ân cần bưng trà nóng và điểm tâm lên.

Chúng tôi ngồi chưa được mấy phút, Hạ Vĩ Kỳ và Kamo Hiro cũng đến.

Rika Sakurako nói tiếng Trung rất lưu loát, bà ta trò chuyện với chúng tôi một lúc, rồi nói là đi chuẩn bị bữa khuya cho chúng tôi.

Kiều Mặc Vũ nhìn chằm chằm một tảng đá màu xám đen trên tủ sách, mắt không chớp.

"Tôi vừa thấy một con bọ hung bay lên hòn đá, rồi con bọ chết."

Tôi nhìn theo hướng mắt Kiều Mặc Vũ, trên sàn gỗ màu vàng nhạt quả nhiên có một con bọ hung nằm đó.

Kiều Mặc Vũ nuốt nước bọt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Linh Châu, đây là đá Sessho, phải không?"

Truyền thuyết kể rằng đá Sessho là hóa thân sau khi c.h.ế.t của Ngọc Tảo Tiền, sủng phi của Thiên hoàng Toba.

Chân thân của Ngọc Tảo Tiền là Cửu Vĩ Yêu Hồ, sau khi bị Abe no Yasunari nhìn thấu đã trốn đến Nasu, cuối cùng bị Miura no suke dẫn đầu hàng vạn quân và mấy trăm âm dương sư vây khốn g.i.ế.c chết.

Sau khi Ngọc Tảo Tiền chết, dã tâm và chấp niệm của bà hóa thành đá Sessho, vẫn luôn chờ đợi cơ hội báo thù.

Đá Sessho có độc kịch liệt, côn trùng chim chóc một khi chạm vào hòn đá này sẽ c.h.ế.t ngay lập tức, ngay cả con người cũng không tránh khỏi.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Vào niên hiệu Fukakusa, Huyền Ông đã dùng pháp trượng đập vỡ đá Sessho, tiêu diệt hoàn toàn Ngọc Tảo Tiền.

Đá Sessho cũng bay tán khắp nơi trên đảo quốc, một số chùa chiền sẽ coi như thần vật mà nhặt về an vị.

Mà viên đá Sessho trong nhà này, cũng chỉ to bằng bàn tay.

Kiều Mặc Vũ mím môi, vẻ mặt có chút rối rắm:

"Linh Châu, cậu nói lấy đồ của Tiểu Nhật Tử, có tính là ăn trộm không?"

Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy, Rika Sakurako tốt bụng mời chúng tôi đến nhà bà ấy chơi, Kiều Mặc Vũ lại muốn lấy đồ trong nhà người ta, con người này quả nhiên vô sỉ.

"Truyền thuyết Đát Kỷ sau khi chiến bại, chân thân bám vào chín cái đuôi, trong đó tám cái đuôi trốn về khắp nơi, chỉ còn lại một cái đuôi bị Khương Tử Nha tru sát."

"Mà Ngọc Tảo Tiền, chính là do một cái đuôi của Đát Kỷ hóa thành."

"Cho nên nói một cách nghiêm túc, viên đá Sessho này, nên tính là đồ của nước ta."

Kiều Mặc Vũ nghe vậy mừng rỡ, bưng chén trà trước mặt uống một hơi cạn sạch.

Kamo Hiro ngồi đối diện, không ngừng dùng mắt lén lút đánh giá chúng tôi.

Tôi giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của anh ta, chỉ không ngừng nói chuyện riêng với Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi.

Không lâu sau, Kamo Hiro vẻ mặt chân thành ngồi xuống trước mặt tôi.

"Tôi nghiên cứu rất sâu về Âm Dương Thuật, vấn đề lá bùa của cô, tôi cảm thấy chúng ta cần thảo luận một chút."

Tôi nhướn mày, không tiếp lời anh ta.

Kamo Hiro cố gắng gượng một nụ cười chân thành:

"Trên người cô chắc là còn có những lá bùa khác đúng không? Những lá bùa này có lẽ đều đã xảy ra vấn đề, tôi có thể giúp cô tìm ra nguồn gốc vấn đề."

Tống Phi Phi cười lạnh một tiếng:

"Thật đúng là, nơi càng nhỏ người, mặt càng lớn!"

"Trước kia còn nói bùa chú không truyền đến đảo quốc, bây giờ đã có thể giúp người khác tìm ra vấn đề rồi?"

"Hơn nữa, cái bùa Âm Dương Khu Tà kia có vấn đề hay không, còn chưa xác định nữa mà!"

Kamo Hiro còn chưa kịp nói gì, Hạ Vĩ Kỳ lập tức nhảy dựng lên:

"Tống Phi Phi, cậu nói bậy bạ gì vậy!"

"Hiro là có lòng tốt, Âm Dương Thuật của người ta đảo quốc truyền thừa ngàn năm, lợi hại hơn các cậu nhiều!"

"Anh ấy có lòng tốt chỉ dẫn các cậu, các cậu lại không biết điều!"

Kiều Mặc Vũ nháy mắt ra hiệu với tôi, lặng lẽ đẩy Tống Phi Phi một cái từ phía sau.