"Nô gia không muốn ở trong căn nhà này, Linh Châu, cô có thể mang nô gia ra ngoài được không?"
Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhánh của cô ta, ôn nhu cười:
"Thủy Cơ muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đó."
Nói xong tôi nâng đầu của Thủy Cơ đặt vào trong ba lô, kéo khóa lại rồi cực kỳ cẩn thận đeo lên sau lưng.
Tống Phi Phi mấy người cũng nghe thấy lời của Thủy Cơ, đều bắt đầu đứng dậy chuẩn bị.
Ba lô leo núi chúng tôi mang theo không đủ lớn, Chu Lâm Quân chỉ có thể động thủ, ch//ặt phần cơ thể của Thủy Cơ thành ba khúc.
"Đừng qua đây!"
Tôi đứng dậy chưa đi được hai bước, tộc trưởng quát một tiếng, rồi giơ con d.a.o phay trong tay lên về phía tôi.
"Các ngươi biết mang Thủy Cơ ra ngoài hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không!"
"Các ngươi sẽ hại c.h.ế.t tất cả mọi người!"
Tôi có chút không vui: "Nói bậy! Thủy Cơ tốt bụng như vậy, cô ấy sẽ không hại người đâu!"
Tống Phi Phi cũng gật đầu: "Ông mới là yêu tinh hại người! Ông nhốt chúng tôi vào căn phòng này là muốn hại ch//ết chúng tôi!"
Tôi tiếp tục bước về phía trước, nhưng đến ngạch cửa đã hỏng một nửa kia, lại không thể nâng nổi chân lên nữa.
Tôi ngơ ngác nhìn chân của mình, trong lòng có chút khó hiểu.
Chỉ có ác quỷ mới không bước qua được cái ngạch cửa này, tôi là đệ tử phái Mao Sơn, tại sao cũng không bước qua được cái ngạch cửa này chứ?
Tôi không cam lòng từ bỏ ý định, thử lại một lần nữa, Tống Phi Phi lại mắng tôi xa xả:
"Cậu ngốc à! Chúng ta có thể đi bên này mà!"
Tôi cảm thấy đầu óc của mình hình như có chỗ không đúng lắm, nhưng lại cụ thể nói không ra là chỗ nào không đúng.
Thấy mấy người chúng tôi ra khỏi phòng, dân làng như lâm đại địch.
Tộc trưởng gấp đến độ xoay vòng quanh:
"Ngạch cửa đâu! Ngạch cửa đã mang đến chưa!"
Nhưng không kịp nữa rồi, bởi vì tôi đã dẫn đầu đoàn, đi ra khỏi cửa.
"Từng người còn ngẩn ra làm gì! Còn không mau lên cho ta!"
Tộc trưởng hô một tiếng, dân làng cùng nhau đánh tới.
Dân làng tuy nhiều, nhưng đa số đều là người bình thường, quyền cước mềm yếu vô lực, đánh lên người tôi giống như gãi ngứa vậy.
"Tộc trưởng! Ngạch cửa đến rồi!"
Một cậu bé chạy thục mạng từ xa tới, thở hổn hển ôm theo một ngạch cửa cao bằng người, khiến tộc trưởng mừng rỡ.
Ông ta giật lấy ngạch cửa, vung nó như gậy gộc lao thẳng về phía tôi.
Lúc này tôi đã gần phá vỡ được vòng vây của đám dân làng. Những cú đ.ấ.m yếu ớt như tôm tép của bọn họ căn bản không phải đối thủ của tôi.
Nếu không phải tôi không muốn làm họ bị thương, chỉ muốn đưa Thủy Cơ rời khỏi ngôi làng này, thì đám người kia đã nằm la liệt từ lâu rồi.
Vậy nên khi thấy tộc trưởng ôm ngạch cửa lao tới đánh, tôi chẳng mấy để tâm, thậm chí còn không thèm né.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ngay lúc đó, đằng sau có người giơ d.a.o phay ch//ém về phía tôi. Nếu tôi né tránh, Thủy Cơ sẽ bị trúng dao.
Tôi bị thương thì không sao, nhưng Thủy Cơ thì không được phép có chuyện.
"Ái da!"
Tôi hét thảm một tiếng rồi ngã lăn ra đất, chỗ bị ngạch cửa đánh trúng nóng rát như bị thiêu đốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi kéo tay áo lên, nhìn thấy trên da chỗ bị đánh đã bóng nước phồng rộp.
Cái ngạch cửa này có công dụng trừ tà hàng yêu, nhưng tôi rõ ràng không phải tà vật mà!
Thấy hiệu quả tốt như vậy, mấy thanh niên lanh lẹ trong làng lũ lượt chạy về nhà lấy ngạch cửa.
Tộc trưởng ra sức vung ngạch cửa, tôi bị ông ta đánh cho lùi lại liên tục, suýt chút nữa bị đẩy ngược trở lại căn nhà.
Đúng vào lúc then chốt, Tống Phi Phi đeo ba lô xông tới.
Tộc trưởng dù sao cũng đã có tuổi, động tác không thể linh hoạt bằng chúng tôi.
Hơn nữa, người trong thôn đã bỏ chạy hơn nửa, một mình ông ta khó lòng chống đỡ bốn người chúng tôi, bắt đầu dần dần đuối sức.
"Bốp!"
"Á!"
Chu Lâm Quân và Tần Nhiễm bị tộc trưởng đẩy ngược trở lại trong nhà, đặc biệt là Tần Nhiễm, bị đánh đến mức khóc không ra hơi, nước mắt nước mũi lem nhem đầy mặt.
Cửa ngạch này đánh lên người đau cực kỳ, không chỉ đau đớn về thể xác mà giống như cả linh hồn cũng bị thiêu đốt.
Chỗ da thịt trúng đòn tê rần vừa đau vừa bỏng rát.
Để không mất mặt như Tần Nhiễm, tôi cắn chặt răng đến mức suýt vỡ cả hàm, môi dưới đã sớm bị cắn bật máu.
"Phi Phi! Tôi cản ông ta, cậu chạy trước!"
Tôi ném ba lô cho Tống Phi Phi, trong lòng dâng lên một nỗi bi thương to lớn.
Thủy Cơ sắp phải tạm rời xa tôi rồi, thật không nỡ...
Nhưng cô ấy muốn ra khỏi thôn, muốn được nhìn thế giới bên ngoài, vậy thì dù có liều cả mạng này, tôi cũng phải giúp cô ấy thực hiện nguyện vọng.
Tống Phi Phi do dự một chút, quay đầu nhìn tôi đầy lưu luyến, rồi cắn răng quay người chạy về hướng ngược lại.
Tôi vận động tay chân một chút, ôm quyết tâm liều chết, lao thẳng về phía lão tộc trưởng!
Tộc trưởng già đã đến hồi mạt vận, ông ta bị tôi đá trúng, chật vật lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại.
Tôi thừa cơ hội này, quay người bỏ chạy.
Nhưng tộc trưởng già lại hét lớn một tiếng rồi nhảy lên lưng tôi.
Hai người chúng tôi vật lộn với nhau, cũng tại tôi xui xẻo, đúng lúc lăn đến bậc cửa.
Bậc cửa bị tôi đè dưới thân, tôi cảm thấy mình như đang nằm trên một ngọn núi lửa đang phun trào.
Đau, thật sự quá đau đớn.
Mồ hôi tôi tuôn như tắm, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Khuôn mặt dữ tợn của tộc trưởng già dần biến thành một dáng vẻ khác,
Một khuôn mặt thanh lệ tuyệt trần hiện ra trước mắt tôi.
Sư tôn!
Sư tôn! Con gi//ết người rồi sư tôn!!!
Tôi hét lớn một tiếng rồi bật dậy khỏi mặt đất, không thể tin được nhìn đôi tay mình dính đầy máu.
Tôi đang làm gì vậy? Tôi gi//ết người rồi!
Tôi đã gi//ết Thủy Cơ!
Tại sao tôi lại gi//ết cô ấy?
"A!"