Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 21: Tôi bán bùa trên Livestream 5



Tôi đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn không kể sự thật cho cô ấy về hai anh em họ Trần.

Người thường… nên sống đời người thường. Có những sự thật, biết rồi chỉ thêm đau khổ.

"A! Tôi trễ rồi!"

Lăng Duệ và tôi đang nói chuyện thì từ phòng Phi Phi lại vang lên tiếng kêu.

Tôi ôm đầu.

Lăng Duệ cũng thở dài: "Cô cố gắng chút nữa, tôi đi thay đồ rửa mặt."

Tôi như con gấu ôm lấy Phi Phi, dỗ dành: "Đi dạo hồ, đi ngắm trăng gì tôi cũng đi với cậu! Lăng Duệ cũng đi! Đợi anh ấy thay đồ xong là chúng ta lên đường!"

Sợi tơ đỏ này quá nguy hiểm. Nếu những cô gái trước cũng hành xử như Phi Phi, chắc chắn người nhà phải nhận ra điểm bất thường.

Chẳng lẽ là vì chưa hút đủ tinh huyết ở chỗ Trương Thiến Nhiên, nên tà khí phát tác mạnh hơn?

Xem ra, sợi chỉ đỏ này mỗi lần chỉ có thể tác động đến một người.

Hơn nữa còn có giới hạn thời gian, nên hai anh em nhà họ Trần mới liên tục thay đổi mục tiêu.

Tôi giữ chặt lấy Tống Phi Phi, mãi đến khi tay gần như trật khớp, Lăng Duệ mới thay đồ xong đi ra.

Vừa buông tay, Tống Phi Phi liền lao đi như một con ch.ó hoang tuột xích, đây là lần đầu tiên tôi thấy hận Tống Phi Phi có thể lực quá tốt. Cái bọn nhà giàu rảnh rỗi này luyện sức bền làm gì chứ!

Tôi và Lăng Duệ đuổi theo Tống Phi Phi đến bên hồ, quả nhiên Trần Tân đang ở đó, còn ăn mặc chỉnh tề như chuẩn bị đi hẹn hò.

Vừa thấy hắn, Tống Phi Phi liền đỏ mặt, lúng túng vuốt lại tóc, kéo chỉnh vạt áo, tay chân luống cuống, y như một cô gái nhỏ mới biết yêu, làm tôi nhìn mà muốn xông ra đập c.h.ế.t cái tên Trần Tân kia.

Tôi và Lăng Duệ trốn sau một gốc cây quan sát lén Trần Tân, hắn ta rõ ràng không ngờ có người nhìn thấy được sợi chỉ đỏ, bộ dạng đầy tự tin.

Hắn mới nói được vài câu với Tống Phi Phi đã đưa tay định khoác vai cô ấy.

Nhìn cảnh này, tôi không thể chịu được nữa?

Tôi mặc kệ Lăng Duệ ngăn cản, lao ra như báo săn, đá Trần Tân ngã lăn ra đất, rồi ngồi lên người hắn tát lia lịa, khiến người qua đường cũng ngây người.

Lúc này có vài người qua đường do dự dừng lại định lên tiếng can ngăn.

Tôi nhanh trí, vừa đánh vừa khóc la: “Đồ đàn ông cặn bã! Kết hôn rồi mà còn đi lừa cưới! Không chỉ khiến em tôi có thai mà còn truyền cả sida cho nó! Tao phải đánh c.h.ế.t mày, đồ súc sinh này!”

Nghe đến hai tiếng "sida", đám đông vây quanh lập tức tản ra, sợ không kịp tránh thì sẽ bị lây bệnh.

Trần Tân bị tôi đánh choáng váng, một lúc sau mới phản ứng được.

Tôi vừa đánh hắn vừa tranh thủ lục người, nhưng chẳng tìm được gì.

Cơ thể Trần Tân đã bị tửu sắc bào mòn, sức lực yếu ớt, mấy cú phản kháng như gãi ngứa, hoàn toàn không có áp lực gì với tôi.

Kỳ lạ thật, thể lực và phản ứng của hắn hoàn toàn giống người bình thường.

Tôi đánh được một lúc thì bị Tống Phi Phi kéo dậy. Cô ấy ôm chặt eo tôi, cố gắng kéo tôi ra khỏi người Trần Tân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Linh Châu, cậu điên rồi sao! Sao lại đánh Trần Tân!”

Lúc này Lăng Duệ cũng chạy đến, kéo Tống Phi Phi ra. Tôi nắm mặt Trần Tân lần nữa, xác định hắn đúng là người thường, tuyệt đối không dùng tà thuật.

Vậy sợi chỉ đỏ kia, hắn lấy từ đâu?

Tôi liếc mắt ra hiệu cho Lăng Duệ, vặn tay Trần Tân lôi về nhà. Trên đường, Tống Phi Phi liên tục ngăn cản, khiến Lăng Duệ mệt bở hơi tai.

Vừa vào đến sân, tôi lập tức đóng cửa, ra hiệu cho Lăng Duệ nhốt Tống Phi Phi lại trong phòng, rồi trói Trần Tân vào cột.

“Nói đi, sợi chỉ đỏ kia là thế nào?”

Trần Tân nhìn tôi đầy khó tin, môi run rẩy mãi mới ấp úng: “Sợi… sợi chỉ đỏ gì chứ, tôi không biết cô đang nói gì…”

“Hừ, tôi không phải cảnh sát, không cần mấy cái quy tắc thẩm vấn văn minh gì đó!”

Dứt lời, tôi đ.ấ.m thẳng vào bụng hắn, sắc mặt hắn tái nhợt, cúi gập người, trong đôi mắt nhỏ lóe lên tia oán độc.

“Đừng đánh nữa, cô cởi trói đi, tôi có thể thu hồi sợi chỉ đỏ trên người bạn cô.”

Tôi nhìn hắn đầy nghi ngờ. Tên này nhát gan đến thế này sao, tôi còn chưa đánh gì mà đã khai? Quá là vô dụng, ít nhất cũng kiên trì thêm chút nữa, tôi còn chưa đánh đã đời.

Tôi vừa cởi trói, chưa kịp gọi Tống Phi Phi tới thì Trần Tân đã chộp lấy cổ tay tôi.

Tôi lập tức cảm nhận được có thứ gì đó đang quấn quanh cổ tay, rồi một dòng khí lạ chảy vào tim tôi.

Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, vừa chua xót vừa nghẹn ngào. Tôi lắc đầu ngẩng mặt lên, lập tức nhìn thấy Trần Tân đang đứng trước cột thở hổn hển.

Mẹ nó! Ngô Ngạn Tổ + Trần Quán Hy + Dennis Ngô ngay trong một con người!

Trần Tân nhìn tôi một cái, tôi như thấy pháo hoa nổ tung trước mắt, hắn chỉ đứng yên đó thôi mà tôi đã hạnh phúc đến muốn rơi nước mắt.

Đây… là cảm giác yêu sao?

Sư huynh ơi, ta sa vào lưới tình rồi!

“Bốp!”

Tôi giơ tay tự tát mình một cái thật mạnh, cơn đau giúp tôi tỉnh táo lại một chút.

Quả nhiên sợi chỉ đỏ này quá đáng sợ, ngay cả người một lòng tu đạo như tôi còn bị dính bẫy, huống hồ gì những cô gái ngây thơ ngoài kia.

Trần Tân bước tới nhìn tôi đầy tình cảm: “Em có thể thả tôi đi không?”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tôi đáp lại ánh mắt hắn một cách càng đậm sâu hơn: “Anh mà muốn sao trên trời, em cũng hái cho anh.”

“Các người đang làm gì vậy?”

Lăng Duệ bước tới, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn tôi. Anh ta vốn có mắt sáng, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo, là người rất điển trai, nhưng lúc này Trần Tân lại đẹp trai hơn gấp trăm lần, khiến tôi bĩu môi quay đi đầy ghét bỏ.

“Tránh ra, đừng phá bọn tôi tâm tình, đồ xấu trai!”

“A Tân, mình đi thôi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com