Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 229: Nội Quy Nhà Tang Lễ 2



Người ch//ết là một bà lão khoảng bảy mươi tuổi, mặt mày xám xịt, thân hình gầy gò, má hóp lại, môi thâm đen, gò má cao vút, hận không thể đ.â.m thủng da thịt mà trồi lên như măng mọc sau mưa.

Nói đến măng, hôm nay hình như tôi chưa ăn tối thì phải?

"Khụ khụ!" Thấy tôi có vẻ đang xuất thần, Tống Phi Phi khẽ ho hai tiếng, "Mọi người, nhìn bụng của bà ấy đi."

Lưu Đại Tráng và Trương Bân hai người đều chưa nhìn kỹ t.h.i t.h.ể này.

Thấy hai cô gái nhỏ mà cũng gan dạ như vậy, họ miễn cưỡng nín thở ghé đầu lại.

"Ồ!"

Lưu Đại Tráng kinh hô một tiếng, không nhịn được mà cúi eo thấp hơn một chút.

Th//i th//ể nữ này tay chân gầy như que củi, nhưng bụng lại phình to, như đang mang thai mười tháng.

"Lớn tuổi như vậy, còn có thể mang thai sao?"

"Tiểu Trương, người nhà có nói bệnh nhân ch//ết như thế nào không?"

Vừa nói, tay ông ta vừa đặt lên mép thùng đựng xác.

Đúng lúc này, bà lão đột nhiên giơ tay lên, một bàn tay gầy guộc tóm chặt lấy cổ tay ông ta.

"A!"

Lưu Đại Tráng kêu thảm một tiếng, ngửa người ra sau.

Nhưng bàn tay đó nắm rất chặt, dù ông ta có cố gắng giãy giụa thế nào, vẫn bị bàn tay khô khốc đó nắm chặt.

Trương Bân phát ra tiếng kêu chói tai:

"Xác sống vùng dậy rồi!"

Vừa hét xong, ông ta liền nhảy xuống xe định bỏ chạy, chưa chạy được mấy bước đã đ.â.m vào một người đàn ông mặc đồ đen:

"A!"

"Câm miệng!"

Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt người đàn ông mặc đồ đen: Cao lớn anh tuấn, lông mày và mắt lạnh lùng, có ba phần giống Lăng Duệ.

Đây là anh họ của anh ta, Lăng Tuấn, cũng là pháp y thường đến nhà tang lễ.

Nghĩ đến việc Lưu Đại Tráng vừa nãy nghiêm túc đọc cho chúng tôi nghe ba lần nội quy nhà tang lễ, trong lòng tôi có chút tò mò.

Lăng Duệ là cảnh sát nhân dân, chính khí đầy mình.

Nhưng Lưu Đại Tráng hết lần này đến lần khác dặn dò chúng tôi đặc biệt chú ý đến điều cuối cùng của nội quy.

Nội quy nhà tang lễ:

1. Không được nói chuyện với thi thể.

2. Khi trực đêm, không được đến phòng bảo quản xác.

3. Nếu buổi tối thấy người ở đại sảnh tưởng niệm, đừng để ý.

4. Nếu có người đưa t.h.u.ố.c lá trong phòng linh đường, đừng nhận.

5. Cẩn thận pháp y.

Tại sao phải cẩn thận pháp y chứ?

Chẳng lẽ Lăng Tuấn là một kẻ giả tạo sao?

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Trương Bân bị Lăng Tuấn quát một tiếng, ngược lại bình tĩnh hơn không ít.

Anh ta nhanh chóng lủi ra sau lưng Lăng Tuấn, tội nghiệp kéo vạt áo anh:

"Lăng..Bác sĩ Lăng, xá... xác sống vùng dậy rồi!"

Lăng Tuấn nhíu mày, khó chịu hất tay Trương Bân ra:

"Đã nói với các anh bao nhiêu lần rồi, cái gọi là xác sống, thực chất chỉ là một phản ứng siêu sinh đơn giản."

"Cơ thể người sau khi ch//ết không lâu, các tổ chức, tế bào... trong thời gian ngắn vẫn duy trì một hoạt tính sinh lý nhất định, có thể xảy ra một phản ứng nhất định đối với các kích thích bên ngoài."

"Lần trước hỏa táng cái x//ác đột nhiên ngồi dậy, chính là vì lý do này."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Sau này, đừng nhắc đến những cách nói mê tín dị đoan này trước mặt tôi."

Mắng xong Trương Bân, anh ta quay đầu lại liếc nhìn chúng tôi một cách lạnh lùng, cuối cùng dừng ánh mắt trên cổ tay Lưu Đại Tráng.

Lăng Tuấn khom lưng bước lên xe, đưa tay nắm lấy cổ tay xám xịt của nữ thi.

Nói cũng lạ, bị anh ta nhẹ nhàng nắm lấy, tay của nữ thi lập tức buông ra.

Lưu Đại Tráng ngã ngồi xuống đất thở dốc kịch liệt, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:

"Cảm ơn bác sĩ Lăng."

Lăng Tuấn lấy ra một gói khăn ướt, lau sạch từng ngón tay một, sau đó nhanh nhẹn nhảy xuống xe:

"Được rồi, khiêng thùng đựng x//ác xuống đi."

Tôi nhìn anh ta lắc đầu: "Không được đâu."

"Quan tài không được chạm đất, chạm đất ắt sẽ sinh rễ."

"Thùng đựng x//ác này cũng vậy."

"Quỷ ngồi quan tài, người chớ khiêng."

"Người c.h.ế.t dậy, người sống ngã."

"Th//i th//ể này, ai cũng không được động vào."

Ánh mắt Lăng Tuấn sắc bén như d.a.o b.ắ.n về phía tôi, nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm xuống không ít:

"Cô nói lại lần nữa xem?"

Vừa nói, anh ta đã bước ba bước thành hai, sải đôi chân dài thoăn thoắt leo lên linh xa.

Gần như trong nháy mắt, Lăng Tuấn đã ngồi xổm trước mặt tôi.

Ánh mắt anh ta trầm trầm nhìn tôi, trong mắt còn mang theo ba phần sát khí:

"Cô là bảo vệ mới đến phải không? Vừa nãy cô nói gì? Có gan thì nói lại lần nữa xem."

Tôi đây vốn không sợ nhất là bị uy hiếp:

"Quan tài không được chạm đất."

"Bốp!"

Tống Phi Phi ăn một cái búng trán đau điếng, cả người ngơ ngác, tôi cũng có chút kinh ngạc.

Lăng Tuấn vừa rồi khum ngón tay định búng vào đầu tôi, nhưng tôi phản ứng nhanh, nghiêng người cúi xuống tránh, tay anh ta lại rơi vào đầu Tống Phi Phi ở phía sau tôi.

Thấy tôi tránh được, Lăng Tuấn nheo mắt: "Tuổi còn trẻ mà mê tín dị đoan!"

"Đừng có suốt ngày xem mấy cái chuyện ma quái đó, dễ làm hỏng đầu óc đấy!"

Tống Phi Phi tức giận nhảy dựng lên: "Anh dám đánh tôi! Anh lại dám đánh tôi!"

"Tôi..."

"Ục ục ục ~"

Tống Phi Phi ngậm miệng lại, Lăng Tuấn cũng nhanh chóng quay người lại, nhìn chằm chằm vào nữ thi kia.

Âm thanh này phát ra từ cái bụng phình to của nữ thi. Và đôi mắt vốn nhắm chặt của bà ta, giờ phút này trợn trừng rất lớn, giống như có người đang dùng sức mở to mí mắt bà ta.

Thấy ba người chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào nữ thi mà không nói gì, Trương Bân và Lưu Đại Tráng đỡ nhau đi tới.

Hai người lấy tinh thần, nhìn thoáng qua cái thùng đựng xác, sau đó lảo đảo lùi lại mấy bước, hận không thể rời khỏi bãi đậu xe.

"Bác sĩ Lăng, đây, đây lại là hiện tượng gì vậy?"

Lưu Đại Tráng sắp khóc đến nơi, Trương Bân thì sợ hãi đến mức không nói được một lời.

"Ục ục ~"

"Ục ục ục ~"

Bụng nữ thi vẫn tiếp tục kêu.

Lăng Tuấn cau mày, đưa tay trực tiếp vén áo bà ta lên.