4, Phòng giữ xác nếu có người đưa thuốc lá, đừng nhận.
5, Cẩn thận pháp y.
Pháp y thì gặp rồi, t.h.u.ố.c lá ở phòng giữ xác cũng nhận rồi.
Pháp y là một kẻ thần kinh, người đàn ông ở phòng giữ xác này nhìn cũng không được bình thường cho lắm.
Tôi và Tống Phi Phi nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, quyết định đi dạo một vòng quanh đại sảnh tưởng niệm.
Lúc này vừa qua mười hai giờ đêm, còn rất sớm so với một giờ sáng mà người kia nói.
Đại sảnh tưởng niệm lớn nhỏ có vài cái.
Cái lớn nhất được bài trí theo phong cách cổ kính, vừa giàu sang lại vừa tao nhã, nhìn là biết đặc biệt đắt tiền.
Tôi huých vào tay Tống Phi Phi:
"Chậc, người có tiền c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t cho tử tế một chút."
Tống Phi Phi có vẻ ghét bỏ:
"Đẳng cấp vẫn hơi thấp, không xứng với thân phận của tôi."
Hai chúng tôi đang nói chuyện thì đèn trong đại sảnh tưởng niệm đột nhiên nhấp nháy điên cuồng.
"Linh Châu mau nhìn!"
Đại sảnh tưởng niệm được bài trí như một hội trường lớn, phía trước có một bục nhô lên, dùng để đặt di thể.
Phía sau đặt rất nhiều ghế dài, trên ghế đều phủ khăn trắng.
Theo ánh đèn nhấp nháy, trên hàng ghế đầu tiên đột nhiên xuất hiện một bóng người mơ hồ.
Đây là bóng lưng của một người phụ nữ trẻ mặc áo cưới cổ đại màu đỏ thẫm, tóc dài ngang lưng, trên đầu búi tóc cầu kỳ.
Ánh đèn chập chờn, người phụ nữ quỷ dị đột nhiên xuất hiện.
Dù tôi và Tống Phi Phi đã quen với thế sự, lúc này cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Quan trọng nhất là, tôi không hề phát hiện ra bất kỳ âm khí nào trên người người phụ nữ này.
Cô ta, không phải là quỷ.
"Cô là ai?"
Tôi lớn tiếng hỏi một câu, đáp lại tôi là một tràng tiếng cười giòn tan như chuông bạc.
Tiếng cười này truyền đến từ bốn phương tám hướng, vang vọng trong đại sảnh tưởng niệm trống trải.
Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau, vừa bước lên một bước, người phụ nữ đó biến mất.
Ánh đèn tắt rồi lại sáng.
Giây tiếp theo, người phụ nữ nằm giữa những bông hoa trên bục trưng bày.
Khuôn mặt cô ta rất trắng, đôi môi đỏ tươi như thoa máu.
"Ối giời ơi, cái quái gì đây?"
"Các cô ở đây làm gì?" Lưu Đại Tráng từ xa chạy tới, thấy hai chúng tôi đứng trong đại sảnh tưởng niệm thì rất không vui, "Sao các cô lại chạy lung tung? Quên lời tôi nói rồi à?"
Nói cũng lạ, Lưu Đại Tráng vừa xuất hiện, cả đại sảnh tưởng niệm lập tức trở lại bình thường.
Tôi dò xét nhìn ông ta:
"Đội trưởng, ông có nhìn thấy người phụ nữ vừa nãy không?"
Lưu Đại Tráng hoảng hốt nhìn xung quanh, rồi mới quay đầu trừng mắt nhìn tôi không vui:
"Người phụ nữ nào? Ở đây chỉ có hai người phụ nữ là các cô thôi!"
"Hai cô gái nhỏ gan dạ thật đấy, không nghe lời tôi, cẩn thận gặp chuyện bất trắc!"
Lưu Đại Tráng đối với chuyện vừa xảy ra trong phòng giải phẫu, ú ớ không chịu nói nhiều, chỉ nói mình có bệnh cao huyết áp, cứ căng thẳng là dễ bị ngất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa nãy ông ta lại bị ngất, tỉnh dậy thì thấy mình đang ở phòng nghỉ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ông ta lại nhấn mạnh điều lệ nhà tang lễ, bảo hai chúng tôi mau về phòng nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung nữa.
Người này khi nói chuyện thì mắt đảo liên tục, trước sau mâu thuẫn, nhìn là biết đang nói dối.
Ông ta đưa chúng tôi về phòng xong, còn nhiệt tình rót cho chúng tôi hai cốc nước đun sôi:
"Được rồi, nửa đêm trước tôi trực, các cô ngủ đến bốn giờ rồi ra thay tôi."
Lưu Đại Tráng đóng cửa xong, vội vàng rời đi.
Tôi bưng cốc nước lên uống một ngụm, có một mùi kỳ lạ:
"Lưu Đại Tráng này chắc chắn có vấn đề."
Tống Phi Phi đi đến bên cửa vặn khóa, vẻ mặt nghiêm túc quay đầu lại:
"Cửa không mở được, chắc là bị khóa trái rồi."
Nhìn dáng vẻ của Lưu Đại Tráng, hình như rất sợ ngày mai chúng tôi không đến làm.
Cho nên ông ta mới giả ngốc trước những chuyện xảy ra trong nhà tang lễ, sợ chúng tôi bị dọa chạy mất.
Người đã gặp ở phòng giữ xác trước đó nói, sau một giờ đêm đừng ra ngoài.
Tôi và Tống Phi Phi bèn ngủ tạm một lát trên giường.
Đến giờ, tôi nhanh chóng mở khóa, cùng Tống Phi Phi khẽ khàng đi về hướng phòng bảo quản xác.
Trong phòng bảo quản xác là nơi có nhiều t.h.i t.h.ể nhất.
Một số người c.h.ế.t không rõ thân phận, t.h.i t.h.ể không ai nhận đều được lưu giữ lâu năm trong nhà tang lễ.
Phía bắc phòng bảo quản xác là một tủ đông khổng lồ.
Những t.h.i t.h.ể đó đều được cất giữ theo thứ tự trong các ô nhỏ của tủ đông.
Tôi và Tống Phi Phi đi dạo một vòng trong phòng bảo quản xác, không nhìn ra có gì không đúng.
Tôi và Tống Phi Phi ngồi trên giường đẩy xác, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu:
"Hỏi người sống không ra, hỏi người c.h.ế.t vậy!"
Người c.h.ế.t rồi, yên nghỉ dưới đất.
Những th//i th//ể này bị khóa trong tủ đông, thân phận không rõ, không ai nhận, vong hồn của họ, đương nhiên là không thể đi đầu thai chuyển thế.
Tôi lấy ra lư hương, cung kính thắp hương dẫn hồn:
"Đãng đãng du hồn, hà xứ sinh tồn, thiên lý hồn chí, cấp nhập khiếu thượng!"
Ba nén hương dẫn hồn thẳng tắp bốc lên, khói mù lan thành ba đường thẳng trên không trung.
Tống Phi Phi ngơ ngác nhìn tôi:
"Không có hồn phách?"
Khói thẳng lên, không quỷ thụ hương.
Thế này không đúng, nhà tang lễ này nhiều t.h.i t.h.ể như vậy, vong hồn đâu?
Tôi không cam tâm lấy ra ba nén hương dẫn hồn đắt nhất.
Hương này thêm sừng tê giác, là vật đại bổ cho âm hồn.
Không có quỷ hồn nào có thể cưỡng lại sự dụ dỗ này.
Ba luồng khói trắng thẳng đứng bốc lên, tỏa ra mùi hương u u kỳ lạ.
Tôi và Tống Phi Phi mắt to trừng mắt nhỏ, đến khi ba nén hương đều cháy hết, cũng không thấy bóng dáng quỷ hồn nào.
Tống Phi Phi nghi hoặc gãi đầu:
"Không đúng rồi, bà lão c.h.ế.t tối nay chẳng phải ở phòng giải phẫu bên cạnh sao? Sao bà ấy không đến?"
"Không hay rồi! Đến phòng giải phẫu!"