"Anh có xứng với em không?"
"Tháng sau chúng ta sẽ đính hôn rồi!"
Chu Thanh Hạo lau mồ hôi trên trán, nặn ra một nụ cười khổ:
"Kiều Kiều, họ thật sự là khách hàng của anh."
"Khách hàng gì chứ!"
"Khách hàng đi ngủ cùng à!"
Chu Thanh Hạo ôm Đường Kiều Kiều nhẹ nhàng an ủi.
Đường Kiều Kiều lúc khóc lúc mắng, không lâu sau lại ôm cổ Chu Thanh Hạo hôn tới tấp.
Ba người chúng tôi trố mắt đứng nhìn.
Tôi cạn lời quay đầu nhìn Kiều Mặc Vũ:
"Chúng ta nhất định phải tìm anh ta sao?"
"Thật sự không còn ai khác à?"
Kiều Mặc Vũ đau khổ gật đầu:
"Còn một vị giáo sư già nữa, chân cẳng không tốt, không đi lại được."
Bữa cơm này ăn thật sự là khó nói nên lời.
Ngay cả người như heo như Kiều Mặc Vũ cũng không có khẩu vị gì.
Đường Kiều Kiều để thị uy, cứ liên tục thể hiện tình cảm trước mặt chúng tôi.
Nói chuyện cũng không nói đàng hoàng, cả quá trình đều là:
"Kiều Kiều muốn ăn thịt thịt, Kiều Kiều muốn uống nước nước."
"Chồng ơi, Kiều Kiều muốn ăn tôm tôm anh bóc cho~"
Thấy tôi cầm sườn cừu gặm, Đường Kiều Kiều rên rỉ một tiếng ngả vào lòng Chu Thanh Hạo:
"Ôi chao, thô lỗ quá đi, làm người ta sợ hết cả hồn!"
Kiều Mặc Vũ không thể nhịn được nữa, quay người lại kéo tay áo tôi: "Mặc Vũ muốn đi tè tè, cậu đi với người ta nha~"
Tôi!
Má!
Tôi nhảy dựng lên từ phía sau dùng tay kẹp cổ cô ta, hận không thể cứ thế bóp c.h.ế.t cô ta:
"Cậu thử làm tôi ghê tởm thêm một lần nữa thử xem!!!"
Vì chuyện ngoài ý muốn ở lớp học, Chu Thanh Hạo cảm kích chúng tôi.
Thêm vào đó là sự tấn công bằng tiền của Tống Phi Phi, anh ta rất nhanh đã đồng ý đi Tiểu Hưng An Lĩnh cùng chúng tôi.
Vì chuyện này, Đường Kiều Kiều lại khóc lại nháo, ăn vạ mấy ngày trời.
Cuối cùng không biết Chu Thanh Hạo dỗ dành thế nào, cô ta mắt đỏ hoe gật đầu đồng ý.
Thành phố này cách Tiểu Hưng An Lĩnh không xa, lái xe cũng chỉ mất một ngày.
Trước khi lên đường tôi liếc nhìn lịch vạn niên.
"Thái tuế xung sát, không nên xuất hành."
Chữ "không" phía trên bị người ta dùng bút lông màu đen gạch chéo một đường thật đậm.
Thấy ánh mắt khó hiểu của tôi, Tống Phi Phi ngạo nghễ hất đầu:
"Nhìn cái gì mà nhìn, mạng của bà đây do bà quyết, không phải chuyện của lịch vạn niên!"
Tiểu Hưng An Lĩnh có phạm vi cực rộng, tổng diện tích khoảng năm vạn ki-lô-mét vuông, cứ vậy đi tìm, chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Thời khắc quan trọng, vẫn phải dựa vào Kiều Mặc Vũ.
Tổ tiên cô ấy là Khâm Thiên Giám, giỏi nhất thuật phong thủy quan tinh.
Lão Lưu kia đã muốn nuôi xác trong mộ cổ, nhất định sẽ chọn một ngôi mộ lớn.
Tiểu Hưng An Lĩnh tuy lớn, nhưng vị trí bảo huyệt thích hợp để chôn cất lại không nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúng tôi cứ từng chỗ mà loại trừ, kiểu gì cũng sẽ tìm được con rùa già Lão Lưu kia.
Để xử lý đám Dưỡng Thi Tượng này, chúng tôi đã một đường từ Tương Tây chạy tới Trường Bạch Sơn, giờ lại lao tới Tiểu Hưng An Lĩnh, gần như đã vòng qua nửa đất nước Trung Quốc.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Vì cứ mải miết đi đường, tôi thậm chí còn chưa đăng nhập vào tài khoản livestream, chẳng biết có bị tụt hết fan hay chưa.
Dưới sự chỉ huy của Kiều Mặc Vũ, chúng tôi rất nhanh đã tới bên ngoài một khu rừng rậm.
Loại rừng nguyên sinh như thế này, bất kỳ phương tiện giao thông nào cũng không thể sử dụng, chỉ có thể cuốc bộ mà thôi.
Lúc này, trời đã tối đen như mực.
Núi xa, cây lớn và cả bụi rậm đều trở nên mờ mờ ảo ảo, tựa như phủ lên một lớp khăn voan mỏng.
Trong rừng không phải chỉ một màu đen đơn điệu.
Núi đồi, cây cối đều mang những sắc độ khác nhau: đen sẫm, đen đậm, đen nhạt, đen mờ...
Dưới sự phản chiếu của những tầng sắc đen đó, bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu càng trở nên rực rỡ, lấp lánh.
Kiều Mặc Vũ cầm la bàn, vừa niệm chú vừa kết ấn, khiến Chu Thanh Hạo đứng nhìn ngẩn ra.
Chúng tôi sợ làm phiền cô ấy khi đang điểm huyệt, ai nấy đều nín thở tụ thần, không dám hé môi.
Giữa đêm rừng tĩnh lặng, bỗng vang lên một trận tiếng nức nở thê lương.
"Hu hu hu~"
"Hu hu~"
Chu Thanh Hạo lảo đảo một bước, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt và kinh sợ:
"Gió... gió trong rừng này đáng sợ quá, ha ha!"
Tôi chỉ lên những tán lá phía trên đầu, hoàn toàn bất động:
"Anh chắc chắn là gió đấy à?"
Tống Phi Phi cười hì hì nhìn anh ta:
"Giáo sư Chu đừng sợ, đó chỉ là cú mèo ma thôi."
"Hu hu~ Lục Linh Châu~"
Chu Thanh Hạo trợn tròn mắt kinh hãi, mặt trắng bệch như tờ giấy:
"Tôi... tôi hình như nghe thấy có người đang gọi Linh Châu..."
"Lục~ Linh~ Châu~"
Giọng nữ nhân thê lương, run rẩy lại vang lên, nghe chẳng khác nào nữ quỷ gọi hồn trong phim kinh dị.
Chu Thanh Hạo tuy là người vô thần, nhưng lá gan lại không hề lớn.
Anh ta hét toáng lên rồi lao về phía tôi, một tay ôm chặt tôi vào lòng.
"Chu Thanh Hạo!"
Tiếng nữ quỷ từ xa lại gần.
Đường Kiều Kiều, đầu tóc rối bù dính đầy cỏ dại, lảo đảo bước ra từ sau một gốc cây, ánh mắt bừng bừng giận dữ, gần như muốn bùng nổ.
"Quả nhiên anh và Lục Linh Châu có gì đó!"
Hôm nay là ngày trăng tròn.
Lúc này, mặt trăng phá mây ló dạng, phủ lên bóng tối một lớp ánh sáng bạc mỏng manh.
Tôi cúi đầu nhìn xuống chân Đường Kiều Kiều.
Trong số tất cả mọi người, chỉ có mình cô ta không có bóng.
Thấy Chu Thanh Hạo còn đang ôm lấy tay tôi, Đường Kiều Kiều tức đến mức gần như muốn phát điên.
Cô ta ba bước làm hai, lao tới nắm chặt lấy cánh tay Chu Thanh Hạo, giọng điệu cũng không còn giả bộ dịu dàng nữa:
"Tốt lắm, khách hàng cái rắm gì chứ!"
"Anh dám dẫn bọn họ đi cắm trại!"
"Không ngờ à Chu Thanh Hạo, khẩu vị anh cũng lớn thật đấy, một lúc ba người!"
Chu Thanh Hạo xấu hổ buông tay ra, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.