Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 261: Hầm Mộ Pháp Sư Cổ Đại 7



Lúc này Kiều Mặc Vũ đã đuổi đến sau lưng tôi, chạy đến đổ mồ hôi đầy trán.

"Lục Linh Châu, cậu làm gì thế, đứng im một chỗ, bị người ta điểm huyệt rồi hả?!"

"Ê, Tống Phi Phi đâu, tìm thấy chưa?"

"Má ơi! Lưu Đại Tráng!"

Tống Phi Phi tuy rằng theo tôi học đạo thuật không lâu, nhưng cô ấy có thiên phú cao, lại chịu khó chịu khổ.

Quan trọng nhất là, cô ấy chịu chi tiền.

Lưu Đại Tráng càng là truyền nhân của Dưỡng Thi Phái, đắm mình trong tà thuật mấy chục năm, đối phó với các loại quỷ vật cương thi rất có bản lĩnh.

Nhưng cả hai người họ, đều gặp chuyện ở trong ngôi mộ này.

Ngôi mộ cổ này, còn đáng sợ hơn tôi tưởng tượng.

Nghe tôi nói xong, hàng lông mày nhíu chặt của Kiều Mặc Vũ có thể kẹp c.h.ế.t một Chu Thanh Hạo.

"Chúng ta không thể mạo muội đuổi vào."

"Ngôi mộ này không biết lớn đến đâu, lại còn tà quái như vậy, việc cứu Phi Phi cần phải bàn bạc kỹ lưỡng."

Tôi mím môi ngồi xổm trên mặt đất, dùng xẻng công binh lật Lưu Đại Tráng lại.

Kiều Mặc Vũ nói đúng, chúng tôi nhất định phải bình tĩnh, bất chấp tất cả chạy vào, căn bản không cứu được Tống Phi Phi.

Cái cô nhà giàu này mệnh cách phú quý, bát tự thanh kỳ, tuyệt đối không phải tướng c.h.ế.t sớm.

"Chu Thanh Hạo đâu?"

"Bảo anh ta đến xem tình hình ngôi mộ này."

Kiều Mặc Vũ vỗ trán một cái:

"Thôi xong, tôi bỏ anh ta và Đường Kiều Kiều ở trên kia rồi."

Tôi mở to mắt trừng cô ấy:

"Cậu ngốc à, Đường Kiều Kiều kia đã bị nữ quỷ nhập vào người rồi!"

"Đáng ghét, sao lại cứ nói người ta là nữ quỷ!"

Đường Kiều Kiều từng bước từng bước theo sau Chu Thanh Hạo, vừa đi vừa oán trách:

"Chỗ này đáng sợ quá đi, Hạo ca ca, chúng ta vẫn là lên đi thôi~"

"Em cảm thấy tức n.g.ự.c khó thở, sắp không thở được nữa rồi, chúng ta đi nhanh đi~"

Chu Thanh Hạo không nói gì, chỉ là không rời mắt khỏi bức tượng trên cánh cửa lớn kia.

Cơ thể anh ta run nhẹ, đồng tử phóng to, vẻ mặt đầy kích động và hưng phấn.

Chính giữa cánh cửa lớn, điêu khắc một chiếc mặt nạ khổng lồ.

Đây là một người có răng nanh to lớn, ttrên đầu có hai chiếc sừng linh dương cao vút, trên mũi đeo vòng mũi, tai giống như cáo, một đôi mắt lại là con ngươi dọc.

Xung quanh mặt nạ điêu khắc đầy các loại động vật lớn nhỏ, rồi đến vòng ngoài cùng, là nhật nguyệt tinh thần, hoa điểu thụ mộc.

Giọng của Chu Thanh Hạo có chút run rẩy:

"Đây không phải mộ Nữ Chân bình thường, đây là mộ của một Đại Tế Tư Saman."

Lịch sử của Saman giáo, sớm nhất có thể truy ngược về thời kỳ xã hội nguyên thủy.

Thời đó lực lượng sản xuất lạc hậu, các bộ lạc nguyên thủy coi thiên nhiên là thần linh.

Họ tin rằng vạn vật hữu linh, cũng tin rằng linh hồn bất diệt.

Cho đến khi các tôn giáo ngoại lai lần lượt truyền vào trước đó, Saman giáo gần như độc chiếm tế đàn cổ xưa của các dân tộc phương Bắc Trung Quốc.

Ảnh hưởng của nó ở phương Bắc Trung Quốc vô cùng sâu sắc.

Nữ Chân nhân là tổ tiên của Mãn tộc, cũng từng tín ngưỡng Saman giáo trong một thời gian rất dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay cả việc nhảy đồng và xuất mã tiên rất phổ biến ở vùng Đông Bắc hiện nay, cũng đều bắt nguồn từ Saman giáo.

Ở một số bộ lạc nhỏ, địa vị của Đại Tế Tư Saman, thậm chí còn cao hơn cả vua.

Saman tế tự tay nắm giữ phù thuật, khi còn sống đã có thể giao tiếp âm dương, thỉnh thần nhập thể.

Mộ địa của họ, thường đều được xây dựng bằng sức mạnh của cả nước.

Lưu Đại Tráng muốn dùng Saman Đại Tế Tư luyện thi, chỉ có thể nói, c.h.ế.t không uổng.

Chu Thanh Hạo vừa sờ vào bức tượng trên cửa, vừa phổ cập cho chúng tôi lịch sử Saman giáo.

Anh ta càng nói càng kích động, hô hấp cũng trở nên gấp gáp: "Không ngờ có ngày, tôi lại có thể vào mộ của Saman Tế Tư!"

Chu Thanh Hạo đưa tay muốn đẩy cửa vào mộ thất, tôi nắm lấy cánh tay anh ta.

"Cẩn thận có cơ quan!"

Anh ta đẩy đẩy mắt kính, vô cùng tự tin cười nói:

"Saman sùng bái tự nhiên, trong mộ tuyệt đối không thể có cơ quan."

"Nếu không tin, tôi có thể cá với các cô."

Cá cược thì không cần, dù sao anh ta cũng là người tiên phong cảm tử.

Chu Thanh Hạo run rẩy tay, dùng sức đẩy một cái.

Cả người anh ta bị một sức mạnh lớn kéo giật về phía sau, không kịp phòng bị, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

Tôi và Kiều Mặc Vũ cúi đầu nhìn Chu Thanh Hạo đang ngồi xổm trên mặt đất, biểu cảm cũng hoang mang như hắn.

"Kiều Kiều, em kéo anh làm gì?"

Đường Kiều Kiều bĩu môi, ưỡn eo dậm chân làm nũng:

"Em không cho anh vào!"

"Trên TV đều chiếu rồi, trong loại mộ cổ này không chỉ có cơ quan, còn có đủ loại quái vật lớn!"

"Em không cho anh vào đâu!"

Chu Thanh Hạo nhẫn nại giải thích:

"Mộ địa của tế tư Shaman, xưa nay không đặt cơ quan."

"Cái này sử sách đều có ghi chép,"

"Em cứ không cho anh vào!"

Đường Kiều Kiều hét lên một tiếng, bịt chặt tai mình:

"Em không nghe em không nghe, nói chung em không cho anh vào!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Cô ta vừa kêu, vừa thừa lúc Chu Thanh Hạo không chú ý, nháy mắt ra hiệu với tôi và Kiều Mặc Vũ.

Tôi có chút ngơ ngác.

Không phải, con quỷ cái này rốt cuộc muốn làm gì?

Chu Thanh Hạo là một người tính tình rất tốt, dịu dàng hiền lành, văn tĩnh kín đáo, đường như chuyện gì cũng không thể khiến anh ta thực sự tức giận.

Nhưng lần này, Đường Kiều Kiều rõ ràng đã chạm đến vảy ngược của anh ta.

"Đường Kiều Kiều!"

"Nếu em không muốn vào, thì tự mình vào lều mà ở!"

Chu Thanh Hạo nghiêm khắc như vậy, Đường Kiều Kiều hiển nhiên là lần đầu tiên thấy.

Cô ta ngẩn người một chút, rồi ôm n.g.ự.c vẻ muốn khóc:

"Anh mắng em, anh lại dám mắng em?!"

Tống Phi Phi còn đang sống c.h.ế.t chưa biết trong mộ thất, hai người này lại phát điên ở trước cửa, tôi bốc hỏa, kéo Chu Thanh Hạo từ dưới đất dậy, trừng mắt nhìn Đường Kiều Kiều.