Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 263: Hầm Mộ Pháp Sư Cổ Đại 9



Cây đó rất cao, đứng trên cao nhìn xa.

Có lẽ đợi leo lên cây, tôi có thể tìm thấy bóng dáng của Tống Phi Phi.

"Đây sẽ là phát hiện vĩ đại nhất trong lịch sử khảo cổ!"

"Tộc Shaman từng có mật văn, nói mỗi một tế tư Shaman đều là hậu duệ của thần tộc."

"Vào thời kỳ sớm hơn cả xã hội nguyên thủy, có một nền văn minh tráng lệ hơn."

"Vào thời điểm đó, người ma yêu thần cùng tồn tại."

"Nếu, nếu có thể tìm thấy cây quyền trượng đó, có lẽ sẽ lật đổ toàn bộ lịch sử nhân loại!"

Giọng Chu Thanh Hạo vang dội, âm thanh cao vút, nói đến đây còn khóc.

Anh ta lau một vệt nước mắt, tiếp tục cắm đầu đi đường.

Tôi cũng coi như là đã nếm ra mùi vị rồi.

Gã này không yêu mỹ nữ, không yêu tiền, không màng danh cũng chẳng màng lợi, thuần túy là một người yêu thích nghiên cứu lịch sử cuồng nhiệt.

Đừng nói Đường Kiều Kiều lấy chia tay ra đe dọa, tôi đoán lấy cả tính mạng của mình ra đe dọa cũng vô dụng.

Bởi vì thực vật trên mặt đất xum xuê, cành cây rậm rạp, ba người chúng tôi đi rất chậm.

Chưa đi được mấy phút, Đường Kiều Kiều thở hồng hộc từ phía sau đuổi theo:

"Đợi em với!"

Chu Thanh Hạo nhíu mày, rốt cuộc vẫn chậm lại bước chân.

"Lục Linh Châu, chúng tôi chia tay rồi, cô hài lòng chưa?"

"Cô phí hết tâm tư bày ra cái chỗ này, là để quyến rũ anh Hạo đúng không?"

Đường Kiều Kiều đi theo sau lưng tôi, hạ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi liếc tôi một cái.

Tôi đỡ trán thở dài một hơi:

"Phải phải phải, đúng đúng đúng!"

"Tôi không chỉ muốn cướp anh ta đi, còn muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô nữa, sợ chưa?!"

Đường Kiều Kiều cười lạnh ngẩng cổ lên:

"Tôi sẽ không cúi đầu trước loại tiểu tam như cô đâu!"

Nói xong liền tăng tốc đuổi theo Chu Thanh Hạo.

Đồ ngốc.

Chúng tôi băng qua một đoạn rừng rồi đến bờ sông.

Con sông này dường như là sông ngầm, nước chảy êm đềm, sâu không thấy đáy.

Tôi nhìn về phía bên kia sông, luôn có cảm giác trong màn đêm kia ẩn chứa những thứ vô cùng đáng sợ.

"Lục Linh Châu, đừng tưởng rằng Chu Thanh Hạo chia tay với tôi thì cô có cơ hội!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Nhìn cô đi đứng chẳng khác gì đàn ông, trên người chẳng có chút nữ tính nào!"

"Cô..."

Tôi ôm lấy Đường Kiều Kiều, đột ngột ngã xuống đất.

Gần như ngay lập tức, một mũi tên sắc bén sượt qua da đầu tôi bay đi.

Mũi tên cắm sâu vào thân cây, lông vũ trên đuôi tên còn rung nhẹ.

Trong rừng còn có người khác!!!

Đường Kiều Kiều mặt trắng bệch, môi run rẩy hồi lâu, sợ hãi đến mức không nói nên lời.

Kiều Mặc Vũ và Chu Thanh Hạo cũng bị tấn công.

Bốn người chúng tôi ngồi xổm trên mặt đất không dám động đậy, Kiều Mặc Vũ bò đến bên cạnh tôi:

"Cái thứ quỷ quái gì vậy?"

"Chỗ này không thể có người được chứ?!"

Chu Thanh Hạo tháo kính xuống lau hai lần vào áo:

"Đó là cung thủ Nữ Chân tộc."

Cái gì cơ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy vẻ mặt không thể tin được của tôi và Kiều Mặc Vũ, Chu Thanh Hạo cười khổ một tiếng:

"Một số đạo Shaman, quen dùng người sống để tuẫn táng."

"Đặc biệt là tế tư Shaman, khi xuống mồ sẽ mang theo một đội kỵ binh du mục để bảo vệ mình."

"Ban ngày là dương, ban đêm là âm."

"Động vật ở mặt dương không có sức tấn công gì, còn những yêu vật âm hồn kia, e rằng đều ở trong khu rừng mặt âm."

Tôi hít một hơi lạnh:

"Anh không phải là người vô thần sao?"

Chu Thanh Hạo giơ tay chỉ lên mặt trời, mặt trăng và các vì sao trên trời:

"Tôi chỉ nói chuyện dựa trên sự thật."

Tôi nghĩ đến đôi mắt dọc màu vàng kim của Tống Phi Phi, không khỏi lại bắt đầu đau đầu.

Nếu đoán không sai, cô ấy hẳn là ở trong khu rừng đen tối kia.

Tôi phải qua đó tìm cô ấy.

Chu Thanh Hạo này rất thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

"Lấy được quyền trượng và mặt nạ, tự nhiên sẽ tìm được Tống Phi Phi."

Chỉ là những cung thủ kia đã phát hiện ra chúng tôi, vậy thì thứ này, cũng không dễ lấy như vậy.

"Vút!"

"Vút vút!"

Vừa mới ngồi xổm dậy một chút, mũi tên từ bờ đối diện sông đã như châu chấu tràn đến.

Bốn người chúng tôi nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, Đường Kiều Kiều đã bắt đầu khóc thút thít.

"Huhu, chỗ này đáng sợ quá, tôi muốn về nhà!"

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta cười:

"Đừng mà, cô không phải đến bắt gian sao, gian chưa bắt được đã vội về nhà làm gì?!"

"Cô!"

Đường Kiều Kiều quay đầu đi lặng lẽ rơi lệ.

Con quỷ nữ kia sau khi đến gần bờ sông thì đặc biệt im lặng, trốn trong ba lô của Đường Kiều Kiều, không nói một lời.

Cứ như vậy, đến năm nào tháng nào mới có thể đi đến dưới thần thụ kia.

Mấy người chúng tôi thương lượng một chút, quyết định chia thành hai đội yểm trợ lẫn nhau.

Tôi và Đường Kiều Kiều một đội, Chu Thanh Hạo và Kiều Mặc Vũ một đội.

Tôi và Đường Kiều Kiều ngồi xổm xuống đi về phía trước, Kiều Mặc Vũ và Chu Thanh Hạo ở phía sau yểm trợ.

Chủ yếu là Kiều Mặc Vũ.

Cô ấy đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống đứng lên.

Không chỉ phải nhanh mắt nhanh tay né tránh tên, mà còn phải chăm sóc Chu Thanh Hạo.

Đợi chúng tôi đi được một đoạn đường, thì đổi chỗ cho nhau.

Tôi và Đường Kiều Kiều phụ trách yểm trợ, họ phụ trách khom lưng tiến về phía trước.

Đường Kiều Kiều thật sự là một gánh nặng khổng lồ.

Ngoài việc la hét, thì chính là khóc lóc.

Tôi không biết đã đỡ cho cô ta bao nhiêu mũi tên, mệt đến tứ chi bủn rủn, mắt hoa lên.

Sau này tôi thấy cô ta đi chậm, trực tiếp vác cô ta lên lưng, tốc độ quả nhiên nhanh hơn không ít.

Đường Kiều Kiều nằm trên lưng tôi, tí tách rơi nước mắt.

"Cô, cô tại sao cứ luôn cứu tôi..."

Tôi thở hồng hộc, hào sảng lau mồ hôi trên trán:

"Người luyện võ, tự nhiên phải bảo vệ kẻ yếu!"

Có mà ngu hehe...

Đối diện nhiều tên như vậy, vác một miếng đệm thịt có thể nâng cao không ít tính an toàn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.