"Quan nhân thật là lòng dạ sắt đá!"
"Cô..."
"Cứu mạng! A! Quỷ a!"
Một tiếng kêu thảm thiết chói tai cắt ngang lời cô ta.
Tôi và Chu Kỳ nhìn nhau, nhanh chóng chạy về phía bờ sông.
Đây là giọng của đạo diễn béo!
Đạo diễn béo mặt úp xuống đất, chân bị một người phụ nữ nắm chặt.
Người phụ nữ đó một khuôn mặt đẹp đến mê hồn, nhưng từ cổ trở xuống lại là một bộ xương khô.
Bàn tay xương xẩu của cô ta nắm chặt đạo diễn béo, dùng sức kéo ông ta xuống sông.
Đạo diễn nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng.
"Cứu mạng a! Thật sự có quỷ a!"
"Linh Châu đại sư mau đến cứu tôi a!"
"Tôi trả hai vạn, không, năm vạn!"
Tôi phanh gấp một cái dừng bước.
Đợi thêm chút nữa, xem ra còn có thể tăng giá.
Cuối cùng, trong tiếng kêu khàn cả giọng "hai trăm vạn" của đạo diễn béo, tôi nhảy lên một cái, đá văng nữ quỷ xuống sông.
Gã đạo diễn béo ú nằm sấp trên đất thở hổn hển như chó chết, còn dùng vạt quần tôi lau nước mũi:
"Huhu, tôi suýt c.h.ế.t rồi!"
"Sao giờ cô mới tới!"
Trong Vong Xuyên có rất nhiều vong hồn không thể đầu thai.
Hàng ngày họ phải chịu đựng sự giày vò của dòng sông, mỗi ngày chỉ có một canh giờ được lên bờ.
Sau khi lên bờ, những vong hồn này thích nhất là lừa người xuống sông, muốn người khác cùng chịu khổ với họ.
Gã đạo diễn béo nghe vậy liền vỗ đùi:
"Bọn quỷ này thật đáng ghét!"
"Tại sao lại dùng cách này để thử thách đàn ông, người đàn ông nào chịu nổi thử thách này chứ?!"
Không chỉ đàn ông không chịu nổi, phụ nữ cũng vậy.
Không lâu sau, tôi lần lượt cứu được anh quay phim, trợ lý đạo diễn, Trương Cầm...
Mọi người đều mặt mày xám xịt đi theo sau tôi.
Đặc biệt là Trương Cầm, luôn cố gắng giải thích với mọi người:
"Con quỷ đó biến thành một đứa trẻ, mọi người biết đấy, tôi không thể chịu nổi trẻ con khóc."
Tôi tặc lưỡi hai tiếng: "Hiểu rồi, một đứa trẻ cao mét tám, kiếp trước nó phát triển tốt thật."
Chúng tôi men theo bờ sông không biết đi bao lâu, vẫn không thấy bóng dáng quỷ sai đâu, nhưng lại thấy một người phụ nữ trung niên gầy gò đang rửa rau bên bờ sông.
Mớ rau trong tay bà ta có màu tím, các nhánh lá liên kết với nhau, hình như hoa sen.
Trong lòng tôi vui mừng, vội chạy tới chỗ bà ta: "Xin hỏi có phải là phu nhân của Ngưu Đầu đại nhân?"
Người phụ nữ đánh giá tôi mấy lần, rồi dừng tay.
"Người sống?!"
Tôi vội trịnh trọng hành lễ với bà ta:
"Phu nhân, tôi là đệ tử Mao Sơn, bị người hãm hại nên mới lạc vào Minh giới."
"Mong phu nhân tạo điều kiện, đưa mấy người chúng tôi trở về dương gian."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Người phụ nữ cau mày, chăm chú nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, bà ta mới đặt mớ rau vào trong mâm gỗ.
"Cô giúp tôi trông cái rổ Tử Hà Xa này, tôi đi tìm phu quân của tôi."
Mọi người vây quanh, mặt đầy tò mò:
"Đây là cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thứ này, chính là nhau thai, tục gọi là "Tử Hà Xa".
Khi mỗi người sinh ra, bên ngoài bào thai đều có một lớp màng bọc.
Màng bọc được giặt mười lần, đứa trẻ sinh ra sẽ xinh xắn, có mệnh phú quý.
Giặt hai ba lần, là những người bình thường, có thân phận trung bình.
Không giặt, là những người mơ hồ, ngốc nghếch, ô uế, đục ngầu.
Diêm La Vương giao việc này cho Ngưu Đầu quản lý, cho nên vợ của Ngưu Đầu quanh năm rửa nhau thai bên bờ Vong Xuyên.
Mấy người nghe đến si mê.
Chu Kỳ càng không nhịn được sờ lên mặt mình:
"Vậy nhau thai của tôi, chắc phải giặt đến 20 lần nhỉ?"
Chuyến đi địa phủ, hữu kinh không hiểm.
Không hổ là ngày hoàng đạo tôi đặc biệt chọn, gặp hung hóa cát.
Gần như chỉ trong nháy mắt, chúng tôi đã trở lại nhà Lục Ngạn.
Vẫn là kiểu trang trí xám xịt, bóng đèn vàng vọt ảm đạm.
Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, chỉ cảm thấy thân tâm mệt mỏi.
Cái ghế sofa này còn mềm mại kỳ lạ, ngồi lên đầu người ta như bị lún xuống vậy.
Không đúng, tôi thật sự bị lún xuống rồi!
Không hay rồi!
Một bàn tay lạnh lẽo thấu xương ôm lấy eo tôi, liều mạng kéo tôi xuống dưới.
"Ầm!"
Tôi trơ mắt nhìn mình, từ trên ghế sofa rơi xuống nước.
Nước hồ lạnh lẽo dính nhớp bao trùm lấy tôi.
Nước hồ có một mùi tanh hôi nhàn nhạt, tôi lập tức nín thở, nhưng vẫn không cẩn thận uống phải hai ngụm nước.
Đây dường như là một hồ chứa nước, trên mặt hồ có một lớp kính trong suốt.
Dù tôi cố gắng đ.ấ.m đá thế nào, lớp kính vẫn không hề lay động.
Bàn tay trên eo dùng sức rất mạnh, dường như muốn bóp gãy eo tôi.
Trong nước không thể mở được phù chú, xích tiểu đậu gặp nước cũng mất tác dụng.
Tôi trực tiếp mò ra một cái đinh, hung hăng đ.â.m vào bàn tay sưng phù trắng bệch kia.
Quỷ nước đều sợ đồ sắt.
Bàn tay kia đau đớn rụt lại, tôi chộp lấy cơ hội liều mạng bơi lên trên, sau đó rút trâm cài tóc đ.â.m mạnh vào mặt hồ.
"Ầm ầm!"
Mặt nước lại biến thành ghế sofa.
Tôi toàn thân ướt sũng bò ra khỏi ghế sofa, quỳ trên đất thở dốc.
May mà mang theo nhiều đồ nghề, nếu không thì phải bỏ mạng ở đây rồi.
Chỉ tiếc là, hơi thở này còn chưa kịp thở được bao lâu, trong nhà đã rơi vào hỗn loạn.
Lục Ngạn bị con quỷ nữ trong thang máy tr//eo c//ổ, cả người như chuông gió treo trên trần nhà.
Gã đạo diễn béo và trợ lý của ông ta đang đánh nhau sống chết, như hai con thú dữ giận dữ.
Trương Cầm đè Chu Kỳ xuống đất, đang cố gắng l//ột quần anh ta, trông như muốn c//ưỡng h//iếp.
Gã đạo diễn béo và trợ lý nhất thời chưa c.h.ế.t được.
Trước mắt, là cứu Lục Ngạn trước, hay là Chu Kỳ?
Trong sạch và tính mạng, đương nhiên là tính mạng quan trọng hơn.
"Thả tên đó ra!"
Tôi hét lớn một tiếng, rút kiếm gỗ đào ra, nhảy lên cao nhào về phía con quỷ nữ.
Quỷ nữ bị tôi c//hém trúng, trên người bốc lên một mùi khét lẹt.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Thế Giới Tiểu Thuyết.