Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 279: Ngũ Tệ Trận 3



Hàn Đình Đình có hảo cảm với Dã Ca, thấy tôi dùng lời nói chèn ép anh ta, vô cùng không vui:

"Lục Linh Châu cô có ý gì hả?"

"Cô nói Dã Ca đang lừa người sao?"

"Cô lợi hại như vậy có thể bắt thủy quỷ, sao không bắt thủy quỷ mang đến cho chúng tôi xem?"

Họ đã bắt đầu nướng bò bít tết rồi, tôi có thể ngửi thấy mùi thịt cháy thơm lừng trong không khí.

Đây chính là M9 đấy, mấy trăm tệ một cân đấy!

Tôi không còn tâm trí đâu mà đôi co với Hàn Đình Đình, qua loa khoát tay với cô ta, quay đầu nhanh chóng bước về phía giá nướng:

"Đúng đúng đúng, phải phải phải, không có quỷ!"

Hàn Đình Đình tức giận dậm chân:

"Lục Linh Châu cô đứng lại cho tôi, cô nói rõ ràng xem!"

Tôi không thích chơi cùng những người này, ăn xong thịt nướng, liền một mình về nhà đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau, tôi lại bất ngờ nhận được tin nhắn của Hàn Đình Đình.

Cô ấy rất nghiêm túc xin lỗi tôi, nói rằng mình đã hiểu lầm tôi.

Còn nói rằng trong nhà xảy ra chuyện, anh trai cô ấy tự dưng không đi lại được, mời rất nhiều bác sĩ đều không kiểm tra ra bệnh.

Cô ấy nghi ngờ trong nhà có đồ không sạch sẽ, hy vọng tôi có thể đến xem.

Đưa tay không đánh người tươi cười.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Cô ấy thành tâm thành ý xin lỗi như vậy, tôi đương nhiên sẽ không so đo với cô ấy nữa.

Hơn nữa, bắt quỷ trừ tà, vốn dĩ là trách nhiệm của đạo sĩ chúng tôi.

Tôi rất sảng khoái đồng ý với cô ấy, tối hôm đó, liền mang theo pháp khí đến địa chỉ cô ấy cho.

Nhà Hàn Đình Đình ở khu biệt thự ngoại ô thành phố.

Cây xanh trong khu rất tốt, trồng đầy các loại cây nhiệt đới quý hiếm.

Thoạt nhìn, dường như có cảm giác như đang ở trong rừng mưa nhiệt đới.

Nhiều hoa cỏ cây cối như vậy, nhưng trong khu lại hầu như không có muỗi.

Có thể thấy được, ban quản lý đã tốn rất nhiều công sức.

Nhà Hàn Đình Đình ở sâu nhất trong khu, là một căn biệt thự đơn lập cao bốn tầng.

Vừa vào sân, đã có một đài phun nước khổng lồ, chính giữa đài phun nước dựng một bức tượng màu vàng đất.

Đây là một người đàn ông có thân hình cực kỳ vạm vỡ, trên người chỉ quấn một mảnh vải quanh eo, cơ bắp cuồn cuộn, vẻ mặt bi mẫn.

Anh ta ngồi trên một tảng đá, một tay chống cằm, một tay đỡ đầu gối, lông mày nhíu chặt, trông như đang suy nghĩ về một vấn đề khó hiểu nào đó.

Lúc này trời còn sớm, ánh chiều tà ráng mây, nhuộm nửa bầu trời thành màu cam.

Hàn Đình Đình cùng mấy người đang uống trà trong sân, thấy tôi bước vào, liền đặt chén trà xuống đi về phía tôi.

"Linh Châu, cô đến rồi à?"

Thấy tôi cứ ngẩng đầu nhìn chằm chằm bức tượng, cô ấy thân mật nắm lấy tay tôi.

"Cậu cũng thích 'Người Tư Tưởng' của Auguste Rodin sao?"

Tôi đưa tay ra, chỉ vào bức tượng cao gần ba mét:

"Anh ta là Đại Vũ."

Hàn Đình Đình ngẩn người, rồi lập tức vẻ mặt kinh ngạc:

"Đại Vũ? Đại Vũ nào?"

Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, vô cùng lo lắng cho trình độ văn hóa của cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Sách giáo khoa tiểu học chẳng phải đã học rồi sao, Đại Vũ trị thủy ấy."

"Phụt!"

"Trời ơi, cái đồ nhà quê này từ đâu ra thế, cười c.h.ế.t mất!"

Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, lông mày thanh tú, rất giống Hàn Đình Đình đứng khoanh tay trước ngực, chế giễu nhìn tôi.

Hàn Đình Đình che miệng, nhịn không được cười.

"Anh Hai, đây chính là vị đại sư em nói đó, Lục Linh Châu."

"Linh Châu, đây là anh Hai tôi, Hàn Thần."

Hàn Thần bước đến trước mặt tôi, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, nhìn tôi như nhìn một con hề nhảy nhót.

"Đại sư Linh Châu phải không?"

"Tôi muốn nghe xem, cô làm thế nào mà nói bức tượng 'Người Tư Tưởng' nổi tiếng thế giới thành Đại Vũ."

Tôi chỉ vào bệ đá mà bức tượng đang ngồi lên:

"Mọi người xem, tảng đá này giống cái gì?"

Bốn bề vuông vức, trên đỉnh có hai cái nhô nhỏ ở phía nam và phía bắc.

"Giống đá."

Hàn Thần nhíu mày, rõ ràng không có kiên nhẫn nghe tôi nói.

"Thôi được rồi, đừng có úp úp mở mở nữa."

"Muốn nói thì mau nói đi."

Thấy sắc mặt tôi không tốt, Hàn Đình Đình trách móc liếc anh ta một cái.

"Anh Hai, anh có thái độ tốt một chút đi, Linh Châu là đại sư em đặc biệt mời đến đấy!"

"Linh Châu cô đừng để ý đến anh ấy, anh Hai tôi tính khí như vậy đó."

Tôi vốn dĩ là người mềm nắn rắn buông, Hàn Đình Đình cười làm lành, tôi cũng thuận theo xuống nước.

"Mọi người nhìn kỹ hoa văn và hình dáng này xem, cái này, là Cửu Đỉnh."

Tương truyền, vào đầu triều Hạ, Hạ vương Đại Vũ chia thiên hạ thành Cửu Châu, ra lệnh cho Cửu Châu cống nạp đồng xanh, đúc Cửu Đỉnh, tượng trưng cho Cửu Châu, khắc những ngọn núi lớn, dòng sông kỳ lạ và vật phẩm khác thường của Cửu Châu lên thân Cửu Đỉnh, đặt Cửu Đỉnh ở kinh đô của triều Hạ.

Bệ đá này không chỉ có hình dáng Cửu Đỉnh, mà phía trên còn khắc những ngọn núi lớn và dòng sông.

Người có thể ngồi trên Cửu Đỉnh, đương nhiên chỉ có Đại Vũ.

Mọi người vây quanh bức tượng, tặc lưỡi khen ngợi.

"Mọi người xem, hoa văn này có giống Hoàng Hà không?"

"Đây là Trường Giang chứ, hôm qua tôi vừa mới thấy trên sách giáo khoa của cháu trai."

Thấy ngày càng có nhiều người bắt đầu tin lời tôi nói, Hàn Thần cười lạnh một tiếng:

"Mấy người sẽ không thực sự tin cái thứ này đấy chứ?"

"Bức tượng này làm bằng đá granit, hoa văn phía trên đều là có sẵn."

"Cái gì mà Trường Giang Hoàng Hà, chỉ là vài đường vân thôi."

Hàn Đình Đình cũng nghiêng đầu, vô cùng khó hiểu nhìn tôi:

"Mẹ tôi rất thích nghệ thuật Pháp, bức tượng này là quà anh Hai tôi tặng bà."

"Nếu như theo lời cô nói, đây là Đại Vũ, vậy thì chúng tôi trưng tượng Đại Vũ ở đây làm gì?"

Tôi lùi lại mấy bước nhìn quanh biệt thự, rồi lại lấy la bàn ra xem, lúc này mới nghiêm mặt nói:

"Có người cố ý đặt đài phun nước ở chỗ này."

Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.