Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 29



Vậy nên khi con oán linh đưa móng vuốt tội lỗi của mình chạm vào tầng trên của giá cổ, vô tình chạm vào… một quả bầu gỗ.

Nhìn nó bình thường, thậm chí còn hơi xấu xí, nhưng quả bầu đó làm từ gỗ sét đánh.

Mà gỗ sét đánh, từ xưa đến nay, vốn là khắc tinh của mọi thứ tà ác.

Chạm vào một cái… chính là tự rước họa.

Vừa chạm vào gỗ sét đánh, con oán linh rú lên thảm thiết, nhanh chóng hiện nguyên hình.

Tống Phi Phi thấy vậy thì cực kỳ kích động, túm luôn quả bầu gỗ trên giá đập liên tục vào hắn.

Oán linh hét toáng lên, Trì Sác bị bạn gái cũ cắn đến nhảy dựng cả lên, còn Chung Vĩ Hiên thì đứng bên run lẩy bẩy.

Tôi đoạt lại quả bầu từ tay Tống Phi Phi, thu con oán linh vào trong bầu.

Cô gái này đúng là phí của giời, rõ ràng là cầm pháp khí trong tay, mà lại dùng như chày giã tỏi.

Đường Điềm Điềm vẫn còn cắn tay Trì Sác, không chịu nhả, tôi rút một tép tỏi nhét vào miệng cô ta.

Cô ta lập tức nhăn mặt, ngẩng đầu nhả ra, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

"Đường Điềm Điềm, tại sao ma cà rồng các người lại ghét tỏi đến thế?"

Đường Điềm Điềm ngửa cổ ra sau, quay đầu đầy ghét bỏ: "Mang đi đi, thối c.h.ế.t đi được!"

Trì Sác giơ bàn tay đầy máu, tội nghiệp nhìn cô ta: "Điềm Điềm, sao em lại cắn anh? Âu Thần Dật là đồ xấu xa, hắn thậm chí còn không phải là người!"

"Anh thì biết gì! Chủ nhân là người đẹp trai nhất thế giới, được làm ma cà rồng dưới tay ngài ấy là vinh hạnh của tôi! Đồ xấu xí như anh, tránh xa tôi ra! Đợi chủ nhân đến, nhất định sẽ hút sạch m.á.u các người thành xác khô!"

Chúng tôi im lặng nhìn Trì Sác. Người này nhìn ngoài thì bình thường, ai ngờ lại là… não tình yêu điển hình.

Tôi lại trói chặt Đường Điềm Điềm lần nữa, lần này còn dán thêm bùa vàng vào miệng cô ta. Tôi dặn kỹ Chung Vĩ Hiên canh giữ, tuyệt đối không cho Trì Sác đến gần.

Làm xong tất cả, tôi cầm bầu gỗ, kéo Tống Phi Phi vào phòng thiền định của mình.

***

Sau khi thả oán linh ra, hắn vừa nhìn thấy bức bích họa bát quái trên tường và những lá bùa dày đặc khắp phòng, cả thân hình run lẩy bẩy:

“Hay là… cô cứ thu tôi lại đi…”

“Thu cái đầu anh! Khai mau!”

Tống Phi Phi quát lớn, lần đầu tiên tôi nghe thấy cô ấy quát khí thế như vậy.

Oán linh rụt cổ, cố gắng co nhỏ người lại như thể muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.

“Đại sư, tôi cũng đáng thương lắm, xin cô tha cho tôi một mạng!”

Tên oán linh tên là Lưu Minh, từng là sinh viên của Giang Đại.

Dù xuất thân nghèo khó nhưng Lưu Minh học hành xuất sắc, điển hình là kiểu “phượng hoàng bay ra từ xó núi”.

Sau khi vào đại học, hắn nhanh chóng có người yêu, là một cô gái dịu dàng rụt rè như hoa ngọc lan.

Nhưng chỉ mới yêu không bao lâu, cô gái đã phải lòng một cậu ấm nhà giàu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Để níu kéo tình cảm, Lưu Minh leo lên tầng cao nhất định dùng cái c.h.ế.t để uy hiếp. Không ngờ chân trượt một cái, thật sự rơi xuống.

Oán khí và chấp niệm mạnh mẽ khiến hắn biến thành oán linh. Vì tên thiếu gia cướp bạn gái rất mê mấy trò ma quỷ, Lưu Minh học theo một bộ phim kinh dị, hóa mình thành oán linh trong Chuông Ma Lúc Nửa Đêm.

Sự sợ hãi và tuyệt vọng của đám sinh viên khiến hắn phấn khích, còn những linh hồn c.h.ế.t oan lại thành “thuốc bổ” cho oán khí của hắn.

“Ngươi ít nhất đã hại c.h.ế.t cả chục người rồi chứ gì? Sao mới bị đập vài cái bằng gỗ sét đánh mà không chịu nổi hả?”

Nhắc đến chuyện này, oán linh rõ ràng tức giận, cái bóng đen còn phồng to thêm mấy phần.

“Còn không phải tại cái tên ma cà rồng khốn kiếp kia sao!”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

“Tôi vốn định xử lý hắn trước, ai ngờ hắn mạnh đến mức đánh tan cả oán khí của tôi!”

“Nếu không phải do hắn, tôi đâu đến nỗi bị các người bắt!”

***

Tôi dẫn Tống Phi Phi làm lễ siêu độ cho oán linh. Khi toàn thân hắn tan thành điểm sáng vàng lấp lánh trong không khí, tôi cảm thấy cả người nhẹ bẫng, oán chú bám trên người cũng tự nhiên tan biến.

Tôi ngủ một giấc thật ngon. Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa bước sang phòng Trì Sác thì trời ơi… Đường Điềm Điềm mất tích, còn tôi thì nhận được “quà tặng” là hai con ma cà rồng mới tinh.

Vừa thấy tôi, Trì Sác nhào tới, miệng nhăn nhó, tay chân loạng choạng.

Tôi đá văng cậu ta, sau đó nhấc Chung Vĩ Hiên lên rồi quật xuống đất.

Tôi lau mồ hôi, khóa cửa phòng lại.

Thật ra vẫn còn một cách đơn giản hơn để biến ma cà rồng thế hệ đầu trở lại làm người, chính là xử lý “người tạo ra” chúng.

Tôi dặn Tống Phi Phi canh hai tên này cho kỹ, rồi lại một lần nữa lái xe tới Giang Đại.

Là nhân vật nổi bật trong trường, muốn tìm tung tích Âu Thần Dật không hề khó.

Tên đó hôm nay vẫn “đàng hoàng” ngồi học trong lớp, còn ngồi thư thái hàng đầu, xung quanh toàn là mấy cô gái ăn mặc xinh đẹp tranh nhau bắt chuyện, đúng là "hoa giữa rừng hoa".

Tôi vừa chen lên được hàng đầu thì hắn đã quay lại.

Thấy tôi, hắn rõ ràng rất vui, nhướng mày, cười một cái quyến rũ.

Không khí xung quanh như đông cứng lại, rồi đồng loạt vang lên tiếng hét nghẹn ngào:

“Á á á!!!”

Đúng lúc ấy, chuông nghỉ giữa tiết reo lên. Âu Thần Dật đứng dậy, sải bước dài ra khỏi lớp, đi được nửa đường còn không quên ngoái đầu ngoắc tôi một cái.

Lũ nữ sinh sôi sục cả lên, thi nhau đoán xem hắn đang gọi ai.

Tôi len lén rời khỏi đám đông, lặng lẽ đi theo hắn đến ... nhà vệ sinh nam?

“Linh Châu, em dám vào không?” Giọng hắn trêu chọc vọng ra từ trong.

Hừ, thế mà cũng tính làm khó tôi?

Tôi đứng ngoài hét lớn: “Trời ơi! Nghe nói Lưu Thiên Tiên tới Giang Đại quay phim đó, đang ở trước thư viện kìa!”

"Ào ào ào~"

Theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD để được cập nhật truyện mới nhất nhé


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com