Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 290: Rằm Tháng Bảy 5



Đội trưởng Lưu hoàn hồn, quay người đẩy tủ chặn cửa phòng hóa trang lại.

Anh ta cười gằn điên cuồng kéo thắt lưng da của mình:

"Tiểu Trương, Tiểu Hồng, giúp tôi bắt hai con nhỏ này lại!"

"Anh ăn thịt, cũng cho các chú húp tí nước xương!"

Hai bảo vệ còn trẻ, nghe thấy lời này, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

"Cô có thấy giày của tôi không?"

"Một đôi giày thêu màu đỏ."

Đội trưởng Lưu ngẩn người, lúc này mới ý thức được trong phòng còn có một cô gái khác.

Nhìn rõ diện mạo của cô gái, anh ta hưng phấn xoa xoa tay:

"Có cần anh giúp em tìm giày không?"

Nói cũng lạ, anh ta vừa dứt lời, trên bàn trang điểm liền xuất hiện một đôi giày thêu màu đỏ.

Mặt giày màu đỏ tươi thêu một đôi hoa sen liền cành, kiểu dáng vô cùng tinh xảo.

Đội trưởng Lưu cầm lấy giày, cười đến mức mặt mày nhăn nhó:

"Em gái, giày ở đây này, có cần anh giúp em xỏ vào không?"

Hai bảo vệ trẻ tuổi bên cạnh anh ta, lộ ra nụ cười thấu hiểu.

Hai người xoa xoa tay, kích động lại mong chờ nhìn đội trưởng Lưu đi về phía cô gái.

Tôi và Tống Phi Phi lặng lẽ lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách với bọn họ.

Ngày rằm tháng Bảy, âm khí bốc lên, dương khí suy yếu.

Bây giờ đã hơn mười giờ tối, càng lúc càng gần giờ Tý.

Ngay cả người trong đạo môn chúng tôi, cũng không tự dưng ra khỏi nhà vào đêm rằm tháng Bảy.

Bởi vì quỷ quái hôm nay, sức mạnh sẽ lớn hơn bình thường rất nhiều.

Âm khí tản ra giữa đất trời, là liều thuốc kích thích tốt nhất của chúng.

Ngày này, thuộc về âm gian.

"Ái chà, chân này, thật trắng quá đi!"

"Vừa trắng vừa lạnh, em gái, em hơi bị hàn đó."

Đội trưởng Lưu sờ vào chân cô gái, hận không thể ôm lên hôn một cái.

Chân người chết, đương nhiên là lạnh rồi.

Cửa lớn bị bọn họ chặn lại, tôi và Tống Phi Phi bắt đầu tìm kiếm cửa sổ khắp nơi.

Phòng hóa trang này là một nhà kho cũ được cải tạo lại, cao bốn năm mét, diện tích rất lớn.

Cửa sổ duy nhất còn được lắp song chắn.

Tôi đưa tay gõ vào song chắn, làm bằng thép không gỉ.

Đội trưởng Lưu chảy nước dãi giúp cô gái xỏ giày.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Cô gái cúi đầu nhìn đôi giày thêu của mình, đột nhiên ngẩng mặt lên cười:

"Thay ta xỏ giày, phải làm phu quân của ta."

Đội trưởng Lưu sướng đến mức suýt sùi bọt mép, đưa tay ra muốn ôm cô gái:

"Ha ha ha ha ha, cô em biết chơi đấy!"

"Em là người mới đến à, em yên tâm, theo anh, em tuyệt đối sẽ không thiệt đâu!"

Không đi được bằng cửa sổ, chỉ có thể đi bằng cửa chính.

Tôi và Tống Phi Phi không lộ vẻ gì, nhẹ di chuyển bước chân, chậm rãi tiến lại gần cửa chính.

"Nào, cho anh hôn một cái!"

Cô gái e thẹn gật đầu, sau đó, há miệng ra...

Khóe miệng càng lúc càng rộng, lộ ra cái lưỡi đỏ tươi và một hàm răng đen vàng.

Cuối cùng, một ngụm nuốt trọn cả đầu của đội trưởng Lưu.

Ánh mắt của hai bảo vệ trẻ tuổi, từ hưng phấn, đến ghen tị, rồi đến nghi ngờ, cuối cùng, biến thành kinh hoàng đóng băng trên mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"A!"

Đi kèm với tiếng thét chói tai của bọn họ, thân thể đội trưởng Lưu bắt đầu vùng vẫy điên cuồng, hai tay vung loạn xạ, cả người ngã ra sau, dường như muốn cố gắng rút đầu mình ra.

Nữ quỷ đương nhiên sẽ không để anh ta chạy thoát dễ dàng như vậy.

Mái tóc đen phía sau không gió tự động bay, giống như mạng nhện giăng kín trên không trung.

Sau đó, nó giống như kén tằm, quấn cả người đội trưởng Lưu thành một quả cầu màu đen.

"A! A! A!"

Hai bảo vệ ôm chặt lấy nhau kêu gào điên cuồng, dường như đang thi nhau xem ai kêu to hơn.

Tôi đẩy mạnh bọn họ ra, tranh thủ thời gian đi khiêng cái tủ chặn trước cửa.

Tống Phi Phi cũng đưa tay ra giúp, còn không quên hỏi tôi:

"Linh Châu, người kia chúng ta không quản à?"

Tôi không thèm quay đầu lại, tiếp tục dùng sức kéo tủ:

"Người nào?"

"Mấy thằng súc sinh, quản chúng làm gì!"

Nữ quỷ này mặc dù sát khí nặng, nhưng không tính là ác quỷ.

Quỷ khí trên người cô ta rất thuần khiết, không hề dính m.á.u người.

Tên họ Lưu kia bị cô ta quấn như vậy, nhiều nhất là mất chút dương khí tinh khí thôi, chứ không c.h.ế.t được.

"Bịch!"

Thân thể đội trưởng Lưu rơi mạnh xuống đất, mắt thâm quầng, tóc hoa râm, trông già đi hai mươi tuổi.

Không hổ là rằm tháng Bảy, năng suất hút dương khí của nữ quỷ này đều mạnh hơn rất nhiều.

Tôi và Tống Phi Phi đẩy cửa ra, hai bảo vệ cuối cùng cũng phản ứng lại, ngừng kêu gào.

Hai người còn trẻ, động tác cũng rất nhanh nhẹn.

Vậy mà nhân lúc tôi và Tống Phi Phi đẩy tủ, "vèo" một cái đã chạy ra khỏi cửa.

Chạy thì chạy đi, còn đóng cả cửa lại!

Tôi dùng sức giật mạnh cửa, bên ngoài truyền đến hai tiếng va chạm trầm đục.

Hai thằng nhóc này, không biết ai đã dùng gậy chèn vào tay nắm cửa rồi!

Nữ quỷ hút xong dương khí, cả người trông càng xinh đẹp hơn, tóc bóng mượt, da non đến mức có thể véo ra nước.

Đôi giày thêu của cô ta trực tiếp xuất hiện bên chân tôi, suýt chút nữa bị tôi dẫm phải.

"Cô có thấy giày của tôi không?"

"Một đôi..."

"Không thấy, không thấy!"

Nữ quỷ cúi đầu nhìn chiếc giày bị tôi đá bay, cơn giận dần bốc lên:

"Nhặt giày cho ta, sẽ được làm phu quân của ta."

Tôi có chút cạn lời:

"Đại tỷ, tinh khí của phụ nữ tỷ cũng muốn hút à?!"

Tống Phi Phi thấu hiểu gật đầu:

"Phụ nữ bây giờ, còn cường tráng hơn đàn ông."

Cũng đúng, đặc biệt là những người như tôi, người trong long phượng.

Nữ quỷ thấy vậy, khó tránh khỏi thèm thuồng.

Tôi rút kiếm gỗ đào từ sau lưng, nhảy lên ch//ém về phía nữ quỷ:

"Xin lỗi, tôi định sẵn là người phụ nữ mà cô không có được!"

Nữ quỷ vừa hút xong tinh khí, âm lực tăng mạnh.

Ả nghiêng người tránh thanh kiếm gỗ đào của tôi, trong ánh mắt cuối cùng cũng lộ ra vài phần hoảng loạn:

"Gỗ bị sét đánh ngàn năm?"

Con quỷ này, cũng khá sành sỏi đấy.