Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 309: Chợ Quỷ 1



Tôi đi ăn khuya bị một gã đàn ông bàn bên cạnh bắt chuyện.

"Tối muộn thế này còn ra ngoài, chắc chắn là làm ở quán bar đêm rồi."

"Đi, dẫn anh em đến chỗ em làm việc chơi một chút."

Bọn họ nhìn người thật chuẩn.

Tôi đúng là làm ở quán bar đêm.

Tôi bày sạp ở chợ quỷ, chỉ giao dịch với quỷ.

Mà chợ quỷ, người dương vào, người âm ra.

****

"Giả vờ cái gì!"

"Cô em ăn mặc hở hang như thế, chẳng phải là để cho đàn ông ngắm sao?"

"Đúng đấy, anh em ngắm mày là nể mặt mày rồi đấy!"

Trước quầy thịt nướng, mấy gã đàn ông nhuộm tóc vàng tóc tím đang vây quanh một cô gái trẻ tuổi.

Cô gái còn trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, trang điểm mắt khói lòe loẹt, mặc một chiếc váy da đen cực ngắn, để lộ ra đôi chân dài thon thả trắng nõn.

Những người khác thấy vậy, một nửa giả vờ không thấy, cúi đầu tiếp tục ăn khuya.

Một nửa còn lại thì sợ hãi, vội vàng tránh xa quầy thịt nướng.

Tôi nhíu mày, xách hộp cơm rang vừa mua tiến lên, đẩy gã tóc vàng cầm đầu ra.

"Tránh ra, đừng chắn đường tôi mua thịt nướng."

"Mẹ mày!"

Nhìn rõ mặt tôi, gã tóc vàng mắt sáng lên, huýt sáo một tiếng rất bỉ ổi.

"Ồ, người đẹp, học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Tôi đúng là đang làm anh hùng cứu mỹ nhân thật.

Chỉ là đối tượng tôi cứu là bọn họ.

Bởi vì cô gái mà bọn họ đang vây quanh trêu chọc, căn bản không phải là người.

Thấy tôi xen vào, cô gái bất mãn liếc tôi một cái.

Nửa đêm đi tìm đồ ăn cũng không dễ dàng gì.

Thôi vậy, là tôi quấy rầy chuyện tốt của cô ta.

Tôi lấy cơm rang ra bát, nén chặt cơm, sau đó úp ngược vào một cái bát khác, như vậy cơm sẽ tạo thành hình bát.

Cuối cùng, tôi cắm thẳng hai chiếc đũa vào cơm, rồi đẩy bát cơm rang về phía cô gái:

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Đừng giận, mời cô ăn khuya."

Đây gọi là cơm ngược, là đồ cúng tế dành riêng cho người chết.

Cô gái ngạc nhiên nhìn tôi một cái, lúc này mới bưng bát cơm lên trước mặt, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi.

"Phì!"

Mấy tên côn đồ cố ý chọn bàn bên cạnh chúng tôi để ngồi.

Thấy cô gái không ăn cơm, chỉ cúi đầu ngửi, gã tóc vàng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều.

Hắn ngồi phịch xuống bên cạnh cô gái, kéo bát cơm về phía mình.

"Lòng tốt đặt không đúng chỗ, cô mời người ta ăn khuya, người ta chê cơm của cô thiu à!"

"Người đẹp, cơm này cô không ăn thì cho tôi ăn đi, đừng lãng phí."

Cơm ngược, không phải là cho người sống ăn.

Vừa cho cơm vào miệng, gã tóc vàng đã nhổ ra.

"Phì phì phì! Cơm rang này sao không có muối vậy!"

Cô gái chỉ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.

"Anh ăn cơm của tôi rồi."

Gã tóc vàng cười hì hì ném cho cô ta một cái liếc mắt đưa tình:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ăn cơm của mày thì sao, có ăn người mày đâu!"

"Sao, chỉ có đàn ông được mua túi mua hoa cho mày, mày không thể mời đàn ông ăn một bát cơm rang à?"

"Chẳng lẽ mày là gái đào mỏ?"

Tôi đột nhiên rất muốn tát cho mình hai cái.

Ban đầu chỉ biết hắn hèn, không ngờ hắn lại hèn đến thế.

Loại cặn bã này, tôi cứu bọn họ làm gì?

Sắc mặt cô gái càng ngày càng khó coi.

Thật sự là khó coi.

Làn da trắng nõn dần chuyển sang xanh xám, trên má từ từ hiện ra một mảng lớn vết thi ban màu đỏ sẫm.

"Á!"

Gã tóc vàng kêu thảm một tiếng ngã ngửa ra sau:

"Con đàn bà này, con đàn bà này tróc hết phấn rồi!"

"Mỹ phẩm gì thế này, chất lượng tệ thật."

"Phì phì phì! Tao lại đi ăn cơm của con xấu xí! Á, tao có bị trúng độc không!"

Cảm xúc của cô gái d.a.o động quá lớn, quỷ khí cuồn cuộn, đã không giữ được dung mạo người nữa rồi.

Cô ta hận hận trừng mắt nhìn gã tóc vàng, giọng khàn đặc như tiếng loa rè:

"Tôi sẽ quay lại tìm anh."

Gã tóc vàng xua tay đuổi cô ta như đuổi ruồi.

Đợi cô ta đi rồi, hắn mới cười hì hì ghé sát vào tôi:

"Tôi vừa nãy nhìn một cái là biết ngay, em là mặt mộc."

"Chỉ có người đẹp mặt mộc như em, mới xứng ngồi ăn cơm cùng bàn với tôi."

Có những người đàn ông, thật sự còn ghê tởm hơn cả quỷ.

Nếu không phải vừa rồi gọi đồ nướng hết hai trăm tệ, tôi rất muốn lập tức ba chân bốn cẳng bỏ đi.

"A, Linh Châu, cô là Lục Linh Châu phải không!"

Một người đàn ông trung niên béo núc ních bụng phệ lại đi tới quầy thịt nướng.

Ông ta lấy điện thoại ra nhìn trái nhìn phải, rất vui mừng tiến lên:

"Tôi là fan của cô đó, không ngờ cô cũng sống gần đây à?"

Tôi tên là Lục Linh Châu, là một đạo sĩ, cũng là một hot girl mạng.

Lúc rảnh rỗi, tôi sẽ phát sóng trực tiếp trên mạng, xem tướng số phong thủy cho cư dân mạng.

Người trẻ tuổi phần lớn tin vào khoa học, không mấy hứng thú với những thứ này. Cho nên người xem livestream của tôi, đa phần đều là người trung niên và cao tuổi.

Gã tóc vàng nghe thấy lời ông ta nói, rất kinh ngạc.

Đợi nghe rõ tôi là đạo sĩ, hắn cười không ngậm được miệng.

"Trước kia nghe nói có danh viện chơi đĩa bay, danh viện cửa Phật, hôm nay lại thấy một danh viện đạo sĩ!"

"Người có tiền chơi thật là biết cách."

Người trung niên nhíu mày: "Anh có ý gì? Đại sư Linh Châu là người có bản lĩnh thật sự đó!"

Gã tóc vàng sờ cằm đánh giá tôi: "Bản lĩnh gì? Bản lĩnh quyến rũ đàn ông à?"

Không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

Tôi chống nạnh đứng dậy, xả một tràng vào mặt hắn.

Chú cảnh sát nói rồi, bất kể vì lý do gì đánh nhau, người ra tay trước sẽ phải chịu trách nhiệm nhiều hơn.

Hôm nay Tống Phi Phi không có ở đây, không có ai trả tiền bồi thường cho tôi. Cho nên, tôi chỉ có thể ép đối phương ra tay trước.

Gã tóc vàng bị tôi chửi cho ngây người, chú trung niên cũng nghe đến ngẩn người:

"Đạo sĩ chửi người, đều bẩn thỉu như thế sao?"

"Mẹ kiếp, mày là con đĩ được voi đòi tiên!"