Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 311: Chợ Quỷ 3



"Mười phút trước, Sơn Kê cứ nói cảm thấy chỗ này quỷ dị lắm, khiến hắn căng thẳng muốn đi tè."

"Hắn chắc là, chắc là sợ quá, nên chuồn mất rồi."

Tên đầu vàng tức giận trừng mắt nhìn hắn:

"Vậy mày gào khóc om sòm, dọa ông làm gì!"

Tên đầu xanh đáng thương cúi đầu xuống:

"Đao ca, em thực sự sợ quá."

"Chỉ muốn, dọa anh một chút, để anh quay đầu lại..."

Gan không lớn, tâm địa không nhỏ.

Nhưng bây giờ, ai cũng không quay lại được nữa.

Tôi và Tống Phi Phi áp giải mấy người, nhanh chóng đi về phía lối vào chợ quỷ.

Trên con đường hoang vu tiêu điều, đột ngột xuất hiện một khu nghĩa địa.

Ngôi mộ ở giữa được xếp bằng những mảnh đá vụn, trên bia mộ màu xám khắc hai chữ "Chợ Quỷ".

Xung quanh rải rác những gò đất lớn nhỏ khác nhau.

Trước gò đất cắm đủ loại bia mộ, trên mỗi gò đất đều có người ngồi.

"Chuyên bán đồ nguyền rủa", "Thi du thượng hạng", "Nước mắt quỷ"...

Chữ trên bia mộ khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tôi dẫn đám đầu vàng đi thẳng vào trung tâm chợ quỷ.

Bên cạnh ngôi mộ đá kia, sát vách là một gò đất nhỏ.

Bia mộ trước gò đất, là màu hồng phấn.

Phía trên dùng chữ thảo rồng bay phượng múa khắc bốn chữ lớn: "Đại Quỷ Thường Nguyện" (Thay Quỷ Trả Nguyện).

Đây chính là gian hàng của tôi và Tống Phi Phi ở chợ quỷ, thay quỷ hồn hoàn thành đủ loại chấp niệm và tâm nguyện.

Mấy tên đầu vàng mắt ai nấy đều trợn tròn.

Tên đầu xanh trốn sau lưng hắn, thò nửa cái đầu ra, run rẩy hỏi:

"Nữ hiệp, các cô đang chơi COSPLAY à?"

"Cái cảnh này, cũng hơi đáng sợ đấy..."

Chợ quỷ an toàn hơn âm lộ nhiều, ít nhất không có nguy cơ bị lạc.

Tôi lười nói nhảm với bọn họ, trực tiếp xua tay đuổi người:

"Được rồi được rồi, đừng làm lỡ việc làm ăn của tôi."

"Mấy người tự đi dạo đi, hai tiếng nữa đến đây tìm chúng tôi, tôi sẽ đưa các người về thành phố."

Tên đầu vàng có chút sợ hãi, còn muốn nói gì đó, bị tên đầu xanh kéo tay áo lôi đi.

Tên này, cũng khá tinh mắt.

Tôi và Tống Phi Phi dựng hai chiếc ghế dã ngoại lên, bắt đầu bày sạp.

Không lâu sau, một con quỷ trẻ tuổi đi tới trước bia mộ.

Mặt trái xoan, mắt to, nhìn là biết, khi còn sống là một cô gái khá xinh đẹp.

Cô ta nhìn chằm chằm vào bia mộ, hồi lâu sau mới khàn giọng mở miệng:

"Các người, có thể giúp tôi gi//ết vài người không?"

Tôi có chút ngạc nhiên:

"Cô em, g.i.ế.c người là phạm pháp đấy."

Nữ quỷ rất cạn lời:

"Các người đã đến chợ quỷ bày sạp rồi, còn sợ vi phạm pháp luật à?"

Tôi vỗ ngực, vẻ mặt chính khí lẫm nhiên:

"Tuân thủ pháp luật là nghĩa vụ cơ bản mà mỗi công dân phải làm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nữ quỷ tên thật là Trương Hiểu Hiểu, ch//ết đã hai năm.

Khi ch//ết, cô là sinh viên của một trường cao đẳng nghề tài chính.

Gia cảnh cô ta không được tốt lắm, bố mất sớm, chỉ có một người mẹ già nuôi lớn cô ta và anh trai.

Tiền học đại học cũng là vay mượn của họ hàng bạn bè.

Nhìn các bạn cùng phòng ăn ngon mặc đẹp, trang điểm sành điệu, Trương Hiểu Hiểu vô cùng ngưỡng mộ.

Để các bạn không biết mình nghèo khó, Trương Hiểu Hiểu bắt đầu tiếp xúc với các khoản vay nặng lãi.

Số tiền cô ta nợ ngày càng nhiều, bọn xã hội đen cho vay nặng lãi ép cô ta bán thân để trả nợ.

Cô ta thực sự không thể chấp nhận được, cuối cùng trong sợ hãi và tuyệt vọng đã chọn tự sát.

"Tôi rất muốn báo thù, nhưng tôi không thể đến được dương gian."

"Bọn xã hội đen đều đáng chết, các người giúp tôi báo thù, tôi có thể trả bất cứ giá nào!"

Như vậy có chút khoác lác rồi.

Cô ta là tự sát.

Người tự sát không được luân hồi, không thể chuyển thế đầu thai.

Quỷ hồn của họ yếu ớt, cũng không thể đến dương gian báo thù, chỉ có thể ngày đêm phiêu dạt trong u minh, không thấy ánh mặt trời.

Dù sao thì, tôi là đạo sĩ, không phải sát thủ.

Câu chuyện của Trương Hiểu Hiểu tuy khiến người ta thở dài, nhưng tôi không thể vì cô ta mà đi g.i.ế.c người.

Thấy tôi không chịu đồng ý, Trương Hiểu Hiểu kéo tôi và Tống Phi Phi ra ăn vạ.

"Tôi không cần biết!"

"Tôi nhất định phải báo thù, các người nhất định phải giúp tôi!"

Con quỷ này c.h.ế.t thảm, lại không có quỷ lực gì.

Tôi đ.ấ.m vài quyền, sợ là sẽ đánh cho cô ta hồn bay phách tán.

Cuối cùng, Trương Hiểu Hiểu ở sạp hàng của chúng tôi vừa khóc lóc vừa lăn lộn, khiến chúng tôi cả buổi tối không những không làm được mối làm ăn nào, đến cả quần áo cũng bị xé rách.

Đợi đến khi đám đầu vàng theo hẹn quay lại, tôi đen mặt dẫn bọn họ nhanh chóng rời khỏi chợ quỷ.

Mấy tên đầu vàng đầu xanh còn liên tục quay đầu lại nhìn con quỷ kia.

Tên đầu xanh vẻ mặt tò mò: "Nữ hiệp, cô bé kia là bạn của cô à?"

Tôi không khách khí lườm hắn một cái: "Là bà cô của mày!"

Tên đầu xanh cũng không nói gì, chỉ cúi đầu, trong n.g.ự.c hình như giấu cái gì đó.

Trên tay mấy tên đầu vàng, ai nấy cũng đều cầm một cái túi phồng căng.

Tôi có chút kinh ngạc.

Giao dịch ở chợ quỷ, cần phải trao đổi vật phẩm.

Nếu không đưa ra được vật phẩm khiến chủ sạp hài lòng, cũng có thể dùng tiền để giao dịch.

Mà chợ quỷ, chỉ nhận vàng.

Mấy tên đầu vàng này, xem ra đã mua đồ ở chợ quỷ.

Chỉ là không biết, bọn họ có đồ, hay là có vàng...

Thời gian gấp rút, tôi dẫn đám đầu vàng vội vàng lên đường.

Tống Phi Phi kéo tay tôi, lông mày nhíu chặt lại:

"Tôi cứ cảm thấy, con quỷ kia có chút khác thường."

Tôi gật đầu, trong lòng dâng lên một tia cảm giác kỳ lạ.

Con quỷ kia, có vài phần quen thuộc.

Chỉ là tôi c.h.ế.t sống không nhớ ra, đã gặp cô ta ở đâu.

Tất cả mọi thứ tối nay, đều mang theo vài phần quỷ dị.

Ra khỏi âm lộ, mấy tên đầu vàng sợ tôi hỏi bọn họ cái gì, một mạch chạy trối chết.

Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.