"Chỉ là qua đêm nay, đám nha đầu này sống c.h.ế.t thế nào, khó mà nói trước được..."
Thất Gia dừng lại một chút, thở dài một hơi:
"Thôi vậy, ai bảo họ tự đ.â.m đầu vào chứ?"
"Đây đều là số mệnh của họ, không thể oán trách người khác."
Tiếng bước chân lại vang lên, hai người dần dần đi xa.
Tôi ôm chăn ngồi trên giường, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Nửa đêm hai người đi tới trước cửa phòng chúng tôi nói chuyện, chẳng lẽ là cố ý nói cho chúng tôi nghe?
Chỉ là không ngờ tới, đây lại là một cái quán trọ đuổi xác.
Quỷ vật thích sạch sẽ, khó trách quán trọ này quét dọn sạch sẽ không một hạt bụi.
Cái phòng quan tài chúng tôi ngủ, ngày thường hẳn là dùng để đặt những th//i th//ể kia.
Cái giường đơn hẹp ở bên cửa kia, mới là để cho người đuổi xác ngủ.
Phòng quan tài không thích hợp cho người sống ở, đối với những t.h.i t.h.ể kia, lại là nơi ở tốt nhất.
Chỉ là không biết, hai người này định đối phó với chúng tôi như thế nào?
Đang ngưng thần suy nghĩ, bên cạnh truyền đến một tiếng bịch.
Ngay sau đó, một mùi khó tả lan tỏa ra trong phòng.
Căn phòng này không có cửa sổ, vốn dĩ đã khá ngột ngạt rồi.
Thêm vào đó mùi này xộc vào, quả thực có thể xông cho người ta ngã nhào.
"Má, ai ị ra đấy, ai!"
Kiều Mặc Vũ bật dậy, vặn đèn pin, kinh hoàng lại phẫn nộ hét lên.
Tống Phi Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy tôi một mình ngồi nghiêm chỉnh trên ván giường, con ngươi co rụt lại:
"Linh Châu cậu ị đùn ra quần đấy à?!"
Kiều Mặc Vũ kinh hãi lùi lại, bò tới bên cạnh Tống Phi Phi, trong ánh mắt của hai người đều là vẻ ghét bỏ như nhau.
Gân xanh trên trán giật giật liên hồi, tôi đứng dậy nhào tới chỗ hai người họ:
"Ị ông nội các cậu!"
"Phụt~"
Lại một tiếng bịch nữa truyền đến.
Lâm Ngữ Đồng không thể giả vờ ngủ được nữa, mặt đỏ bừng ngồi bật dậy, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
"Tôi, tôi chỉ đánh rắm một cái thôi mà..."
Thẩm Lam cũng bật dậy, ngượng ngùng ôm bụng:
"Xin lỗi, cái rắm thứ hai là tôi đánh."
"Bụng tôi khó chịu, ở đây tối quá, tôi hơi sợ đi vệ sinh."
Lâm Ngữ Đồng vừa đứng dậy, ôm bụng lại ngồi xuống giường:
"Tôi, tôi đau bụng quá~"
Thẩm Lam sốt ruột muốn đỡ cô ấy, vừa mới thẳng lưng lên, cũng nhíu mày:
"Tôi cũng vậy."
Vẻ mặt của cô ấy càng lúc càng đau khổ, eo cong thành hình con tôm:
"Tôi, tôi sắp không nhịn được rồi, có thể đỡ tôi đi vệ sinh không?"
Đây là ăn phải thứ gì hỏng rồi sao?
Nhưng mà chúng tôi vào quán trọ xong, Thẩm Lam và Lâm Ngữ Đồng chê cái bánh rau dại kia thô lậu, một miếng cũng không ăn.
Thạch Đầu bưng lên một đĩa, toàn bộ đều vào bụng tôi và Kiều Mặc Vũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho dù là ăn phải thứ gì hỏng, đáng lẽ cũng là hai chúng tôi chứ.
Chẳng lẽ là nước có vấn đề?
Tôi đỡ Thẩm Lam dậy, véo cằm cô ấy cẩn thận ngắm nghía mặt cô ấy.
Sắc mặt rất tệ, trên trán ứa đầy mồ hôi li ti.
Ôi, hàng mi còn khá dài đấy.
Chỉ là cái con ngươi kia...
Ngoài con ngươi đen láy của Thẩm Lam, lướt qua vài sợi chỉ đỏ cực nhỏ.
Những sợi chỉ đỏ này thoáng qua trên lòng trắng mắt của cô ấy, nhanh đến mức gần như khiến tôi tưởng mình nhìn nhầm.
Má, đây là trúng cổ rồi!
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Quán trọ đuổi xác, sao lại có cổ độc?
Ở Tương Tây, người đuổi xác và cổ sư từ xưa đến nay đều là nước sông không phạm nước giếng.
Bởi vì t.h.i t.h.ể đều là nhờ một hơi chống đỡ, mà cổ trùng rất dễ làm kinh động đến th//i th//ể, gây ra thi biến.
Cho nên quán trọ đuổi xác có một quy củ bất thành văn, không tiếp cổ sư.
Vậy thì cái cổ trùng này, từ đâu mà ra?
Còn hạ một cách thần không hay quỷ không biết như vậy, ba chúng tôi sáu con mắt to đùng, vậy mà không ai phát hiện ra.
"Cổ, cổ gì chứ..."
Lâm Ngữ Đồng đối với cách nói mình trúng cổ, không thèm để ý.
Cô ấy ôm bụng sắc mặt trắng bệch, còn phải tốn sức tranh cãi với tôi:
"Mấy cái này đều là cách nói mê tín phong kiến, trên đời này làm gì có cổ thuật?"
"Sư đệ của cụ tôi tự xưng là cổ sư Miêu Cương, thực ra đều là mấy trò lừa bịp nhỏ nhặt."
"Tôi, tôi và Thẩm Lam, chỉ là ăn phải thứ gì không tốt."
"Cũng có khả năng, là bị gió núi thổi, bị cảm lạnh..."
Khóe miệng Kiều Mặc Vũ giật giật, hết sức cạn lời đỡ Lâm Ngữ Đồng dậy:
"Thôi được rồi, đ.í.t sắp kẹp không nổi cuwst rồi, còn ở đó mạnh miệng làm gì?"
Tôi véo mặt Lâm Ngữ Đồng nhìn trái nhìn phải, vẫn không nhìn ra trúng phải loại cổ gì.
Hết cách rồi, cổ thuật Miêu Cương đều là đời đời truyền thừa, kế thừa cực kỳ bí mật.
Hơn nữa chủng loại cổ trùng nhiều như sao trên trời, cho dù là người học mấy chục năm cổ thuật, cũng không có tự tin nói mình có thể nhận biết được hết cổ trên đời.
Huống chi là tôi và Kiều Mặc Vũ loại nửa vời này.
"Mau, đỡ, đỡ tôi đi vệ sinh!"
Lâm Ngữ Đồng mang một vẻ quyết tuyệt, như thể nếu không ai dìu cô đi vệ sinh, cô sẽ th//ắt cổ c.h.ế.t ở đây.
Tôi chỉ còn cách xuống giường đỡ cô ấy dậy, Tống Phi Phi thì đỡ Thẩm Lam.
Kiều Mặc Vũ vội vàng đẩy cửa bước vào, tay cầm đèn pin, chúng tôi vừa bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng động trước cửa quán trọ.
"Ha ha ha, Thạch Đầu, lần này toàn là hàng thượng hạng cả đấy!"
Giọng nói thô kệch đột ngột dừng lại khi nhìn thấy chúng tôi.
Một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ màu vàng, thân hình vạm vỡ, rất khỏe mạnh.
Thêm vào đó là bộ râu quai nón rậm rạp, trông không giống đạo sĩ mà giống thổ phỉ hơn.
Bên cạnh ông ta là một hàng người mặc áo choàng đen.
Một, hai, ba...
Tổng cộng có năm người.
Số lẻ là dương, số chẵn là âm.
Nếu không có trường hợp đặc biệt, người đuổi xác thường mang theo số lượng xác c.h.ế.t là số chẵn.