Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 339: Nhà Trọ Cản Thi 8



"Yêu nghiệt, hãy nhận sự trừng phạt của thánh quang đi!"

Cô ấy rút chân trái về sau một bước, hai tay đột ngột dang rộng ra rồi thu về.

Hai tay liên tục bắt chéo nhau trên không trung, trông giống các bà cô đang nhảy múa ở quảng trường trước nhà tôi đến bảy phần.

Cứ như vậy ba lần qua lại, cô ấy nhìn thẳng phía trước, tay phải giơ cao, hét lớn một tiếng:

"Thần linh ơi, xin hãy ban cho con sức mạnh!"

Trên tay phải giơ cao của cô ấy, lại đang nắm một cây thánh giá bằng bạc lấp lánh.

Kiều Mặc Vũ người đã ngây ra rồi, trợn mắt, há mồm:

"Ba, ba, ba la ba la Tiểu Phù Thủy?"

Tôi cũng có chút ngớ người, nhưng trong lòng dù sao vẫn còn một chút mong chờ.

"Đừng ồn, sức mạnh sắp đến rồi."

Lâm Ngữ Đồng không động đậy, chúng tôi cũng không dám động.

Nhưng Thẩm Lam, động đậy rồi.

Cô ta há miệng kêu the thé một tiếng, từ trên nóc nhà nhảy xuống, bốn chi chạm đất, rồi giơ tay nhanh chóng túm lấy mắt cá chân của Lâm Ngữ Đồng.

"A!"

Lâm Ngữ Đồng bị cô ta kéo mất thăng bằng, ngã ngửa xuống đất.

Thẩm Lam lôi Lâm Ngữ Đồng xông ra khỏi cửa, gần như chỉ trong một hơi thở đã biến mất trước mắt chúng tôi.

Tống Phi Phi há hốc mồm, ngây ngốc nói:

"Sức mạnh đi rồi."

Tôi vỗ mạnh vào đùi, ba chân bốn cẳng chạy theo:

"Đệt, đuổi theo!"

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi bừng tỉnh như từ trong mộng, hai người bám sát theo sau lưng tôi.

Kiều Mặc Vũ vừa chạy vừa cảm thán:

"Tống Phi Phi, đó là bạn của cậu đấy à?"

Tôi cũng có chút cảm khái.

Nhìn Lâm Ngữ Đồng vẻ mặt tự tin tràn đầy như vậy, tôi còn tưởng rằng cô ấy thật sự có chút bản lĩnh trong tay.

Ai mà ngờ được, cô ấy lại chẳng biết gì cả.

"Bạn của cậu thật là tự tin đấy!"

Tống Phi Phi tức giận đến đỏ mặt, mím môi không nói gì, tốc độ dưới chân lại càng nhanh hơn, gần như đạp trên bánh xe gió lửa.

Chúng tôi chạy nhanh, nhưng Thẩm Lam còn nhanh hơn.

Cô ta nhẹ nhàng lôi Lâm Ngữ Đồng, chỉ vài động tác đã biến mất ở chỗ ngoặt.

Ở đó có một gian phòng cực kỳ rộng rãi, cửa gỗ khép hờ, từ khe cửa hở ra một mảnh ánh sáng màu ấm.

"Rầm!"

Tôi không chút do dự đá tung cửa xông vào, đối diện với ba đôi mắt kinh ngạc.

"Đâu rồi, đâu rồi?!"

"Nghiệt súc đừng hòng chạy thoát!"

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi người trước người sau xông vào, hai người cùng nhau đ.â.m vào lưng tôi.

Sáu con mắt trừng mắt lớn, bầu không khí nhất thời im lặng đến có chút xấu hổ.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Đây vẫn là một gian phòng quan tài, phía bắc căn phòng là một dãy giường lớn.

Những xác c.h.ế.t nữ kia, đang tề chỉnh nằm trên dãy giường lớn.

Thạch Đầu và Từ Lão Thất ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trước cửa uống rượu, trên bàn bày một đĩa lạc rang, còn có một đĩa thịt bò luộc, nhìn mà tôi thấy hơi đói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn cái lão Trương người đuổi xác kia, thì đang ngồi xổm trên ván giường, nắn mặt một xác c.h.ế.t nữ rồi nhét thuốc vào miệng cô ta.

Tôi đột nhiên xông vào, cả ba người đều giật mình.

"Khụ khụ, đang ăn à?"

Tôi khẽ ho khan hai tiếng, ngồi phịch xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, tiện tay nhặt hai miếng thịt bò.

"Ồ, thơm đấy."

Ánh mắt Từ Lão Thất trầm trầm nhìn tôi, đột nhiên lại cười:

"Con nhóc này gan cũng lớn đấy."

Cười xong, ông ta lại quay người đi nói chuyện với lão Trương:

"Ba đứa này không được rồi, đến lúc đó đừng làm hỏng chuyện làm ăn của chúng ta."

"Hai con nhóc kia cho ông, con này, cứ để lại cho tôi đi."

Lão Trương vô cùng không hài lòng, bộ râu quai nón rung rung, giọng nói ồm ồm:

"Đây đều là hàng thượng phẩm đấy, đáng giá lắm đấy!"

Vừa nói, ông ta vừa giơ tay lên so đo trước ngực:

"Đều là hai mươi mấy tuổi, những cô gái trẻ trung xinh đẹp, ít nhất cũng bán được năm vạn một người!"

Thật là kiêu ngạo mà, dám nói trước mặt chúng tôi là muốn bán chúng tôi đi.

Tống Phi Phi tức đến méo cả mũi:

"Bao nhiêu? Năm vạn?!"

"Đệt, mày mới đáng giá năm vạn, cả nhà mày đều đáng giá năm vạn!"

Lão Trương cười khẽ, lồng n.g.ự.c rung động, trông có vẻ tâm trạng rất vui vẻ:

"Được, còn là một con ngựa hoang, tính này tôi thích, điều giáo lên mới có hứng."

"Đứa này cho tôi, hai đứa còn lại để lại cho ông."

Bên cạnh ông ta đang nằm một xác c.h.ế.t nữ, ngũ quan bình thường, không thể nói là xinh đẹp, nhưng da lại rất trắng.

Tôi nhìn chằm chằm vào lông mày và mắt của cô ta một lúc, khẳng định suy đoán trước đó trong lòng:

"Các người không phải là người đuổi xác, mà là bọn buôn người!!!"

Không thể không nói, những kẻ buôn người này đã tìm được một con đường vô cùng an toàn.

Chúng bắt cóc những cô gái về, giả dạng thành xác chết.

Suốt đường đều đi từ trong rừng sâu núi thẳm, vừa không gây chú ý, lại vừa có thể tránh được sự truy đuổi.

Cho dù trên đường họ có gặp người, mọi người đối với nghề đuổi xác đều kiêng kỵ sâu sắc, căn bản không ai dám nhìn kỹ.

Chỉ là cái việc giả dạng xác c.h.ế.t này, nói thì dễ, làm lại khó.

Núi cao sông dài, bọn họ còn cần phải đi lại như những xác c.h.ế.t thật sự.

Tôi vừa nãy đã nhìn qua đại khái, những cô gái này đều ngủ say, giống như đã c.h.ế.t vậy.

Trong tam hồn thất phách của họ, thiếu đi một hồn một phách.

Cho nên họ mới không ăn không uống, không nói không rằng, giống như người c.h.ế.t di động.

Nhưng rút hồn phách của người, không phải là sở trường của người luyện cổ.

Chẳng lẽ cái quán trọ này, không chỉ có người luyện cổ nổi tiếng, mà còn có một tà thuật sư nữa?

Ánh mắt tôi từ trên người lão Trương chuyển sang trên người Thạch Đầu, cuối cùng dừng lại trên mặt Từ Lão Thất.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào mình, Từ Lão Thất cười âm hiểm, nâng bát trước mặt lên tiếp tục uống rượu.

Chính là ông ta.

Vẻ mặt tự tin và mạnh mẽ, dường như không để ai vào mắt.

"Người luyện cổ? Hay là tà thuật sư?"