"Mộ Bạch ca, tôi đột nhiên nhớ ra công ty có chút việc gấp, tôi nghĩ tôi cần phải về xử lý."
Tống Phi Phi nghe xong trợn mắt.
Lục Vân Kỳ và Tống Mộ Bạch hoàn toàn trái ngược nhau, một người say mê công việc, một người chìm đắm trong ăn chơi, là một cậu ấm chính hiệu.
"Thôi được rồi, có chúng tôi ở đây, sợ gì?"
Tống Mộ Bạch cũng nhíu mày phản đối:
"Tôi đã hẹn với Giai Ninh ngày mai gặp nhau ở khách sạn này rồi."
Hứa Giai Ninh, chính là cô gái bí ẩn khiến Tống Mộ Bạch yêu say đắm.
Nghe thấy Hứa Giai Ninh, sự tò mò của Lục Vân Kỳ cuối cùng cũng chiến thắng nỗi sợ hãi.
Nhưng vì sự cố này, cả bữa ăn chúng tôi đều ăn không ngon miệng.
Ăn xong, Lục Vân Kỳ đề nghị bốn người chúng tôi cùng chơi bài.
Khách sạn này rất lớn, tầng một có phòng tiệc, phòng ca vũ, phòng chơi cờ, rạp chiếu phim, thực sự là ăn chơi giải trí một trạm.
Bốn người chúng tôi được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng chơi cờ.
Phòng chơi cờ này được trang trí rất cổ điển, ghế sofa kiểu Âu màu đỏ sẫm, trên tường còn treo rất nhiều tranh sơn dầu.
Trong đó có một bức tranh sơn dầu, đặc biệt thu hút sự chú ý.
Trong tranh là một người đầu lợn mình người, bên mép con lợn còn mọc hai chiếc răng nanh vừa to vừa dài.
Hơn nữa, đôi mắt của con lợn lại có màu đỏ máu.
"Hừ, đây là Bát Giới à, Bát Giới này xấu thật đấy."
Lục Vân Kỳ có chút rụt rè, khi chọn chỗ ngồi đặc biệt chọn một chỗ xa bức tranh nhất.
Tôi nhìn bức tranh này, cũng cảm thấy có chút rợn người.
Hơn nữa, ánh đèn trong phòng chơi cờ rất lờ mờ, đôi mắt của con lợn sâu thẳm như đầm lầy, dường như còn có thể xoay chuyển.
Không phải ảo giác, con ngươi này thực sự có thể xoay chuyển.
Chúng tôi đi sang bên trái, con ngươi cũng xoay theo sang bên trái.
Chúng tôi đi đến trước bàn đánh bài, con ngươi cũng xoay theo đến bàn đánh bài.
Tống Phi Phi nhìn thấy kinh ngạc liên tục:
"Đây là tranh 3D à?
"Bức tranh này mà treo trong mấy phòng thoát hiểm, chắc chắn sẽ dọa c.h.ế.t không ít người."
Lục Vân Kỳ càng nhìn càng sợ, liên tục giục chúng tôi lên bàn.
"Đừng nghiên cứu cái tranh vớ vẩn này nữa, đánh bài đi, đánh bài đi."
Tôi không mấy hứng thú với việc đánh bài, trong lúc chờ chia bài thì buồn chán nhìn ngắm căn phòng.
Nhưng khi tôi quay đầu liếc nhìn một cái, lại phát hiện ra điều bất thường.
"Mẹ kiếp!"
Tống Phi Phi đi theo ánh mắt của tôi nhìn, cũng kêu lên kinh hãi:
"Mẹ kiếp! Một cái đầu lợn to như vậy đâu rồi! Sao lại biến mất rồi!"
Lục Vân Kỳ sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay Tống Mộ Bạch, rụt người sau lưng anh.
Lúc này tôi đã ba chân bốn cẳng chạy đến trước bức tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Vân Kỳ thò nửa đầu ra từ sau lưng Tống Mộ Bạch, run rẩy như chim cút bị giật mình:
"Linh, Linh Châu, cái, cái này là sao?"
Tôi vẻ mặt ngưng trọng nhìn anh ta:
"Anh đừng run vội, đợi tôi nói xong rồi run. Đây không phải là một bức tranh.
Đây mẹ nó là một cái cửa sổ!"
Lục Vân Kỳ không run nữa.
Anh ta bắt đầu trợn trắng mắt bấm nhân trung.
Tôi và Tống Phi Phi ghé sát vào cửa sổ, càng nghĩ càng thấy rợn người.
Bên ngoài cửa sổ là một bãi cát, trên bãi cát còn để lại một hàng dấu chân.
Bàn chân in dấu to lớn dị thường, có thể thấy gã đầu heo kia dáng người hẳn là rất cao.
Hắn đội cái mặt nạ đầu heo này, đứng ngoài cửa sổ chúng tôi làm gì?
Vì gã đầu heo này, mọi người đều mất hứng đánh bài.
Lục Vân Kỳ lấy điện thoại ra gọi, thề thốt nói mình vừa rồi trong khoảnh khắc đã có thần giao cách cảm.
"Bà nội tôi sắp c.h.ế.t rồi, thật đó, tôi vừa thấy linh hồn bà ấy rồi. Bà nội tôi nói, bà ấy muốn trước khi c.h.ế.t nhìn tôi lần cuối.
Mộ Bạch, Phi Phi, tôi thật sự phải về nhà rồi. Mọi người anh em một trận, mọi người cũng không muốn tôi mang tiếng bất hiếu chứ?"
Tôi có chút cạn lời, Tống Mộ Bạch giật giật khóe miệng: "Bà nội anh mất ba năm rồi."
Lục Vân Kỳ đầu cũng không ngẩng, tiếp tục cầm điện thoại nhắn tin:
"Ờ, vậy hả? Tôi nói là bà nội tôi sao? Đó là tôi lỡ miệng nói sai, là ông nội tôi sắp đi rồi."
Thật đúng là một đứa cháu có hiếu.
Tống Phi Phi trợn mắt: "Có chúng tôi ở đây, anh sợ gì?"
Cô vừa nói xong, Lục Vân Kỳ sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu, môi đều run rẩy:
"Tôi, điện thoại của tớôi mất sóng rồi, của mọi người thì sao? Xong rồi, xong rồi, phim kinh dị đều diễn như vậy.
Điện thoại mất sóng chỉ là bước đầu thôi, tiếp theo, thuyền ra khỏi đảo đều sẽ gặp tai nạn, chúng ta sẽ bị hoàn toàn phong tỏa trên cái đảo hoang này!
Chúng ta sẽ chết, chúng ta sẽ c.h.ế.t trên cái đảo này!"
Lục Vân Kỳ càng nói càng kích động, không ngừng vò đầu bứt tóc chạy vòng vòng trong phòng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi lấy điện thoại ra nhìn một cái: "Có khả năng nào, chỉ là điện thoại của anh sóng yếu thôi không?"
Lục Vân Kỳ không có can đảm một mình rời đi, chỉ có thể cắn răng ở lại.
Nhưng hắn không dám ngủ một mình, mặt dày đề nghị ngủ vào phòng của chúng tôi.
Tống Phi Phi đặt phòng tổng thống, bên trong có ba phòng ngủ.
Vừa hay hắn và Tống Mộ Bạch một phòng, chúng tôi mỗi người một phòng.
Vì chuyện gã đầu heo kia, tôi cũng không yên tâm để Lục Vân Kỳ và Tống Mộ Bạch cách chúng tôi quá xa.
Phòng chúng tôi ở tầng 8, chỉ là từ phòng đánh bài đi ra, tôi luôn cảm thấy có chút không đúng.
Ngoài hành lang không có ai, trong thang máy cũng không có ai.
Ngoại trừ hai nhân viên phục vụ gặp ở đại sảnh, cả khách sạn, dường như chỉ còn lại bốn người chúng tôi.
"Đây là nhóm chăm sóc khách hàng của khách sạn, có bất kỳ yêu cầu gì quý khách đều có thể gọi chúng tôi trong nhóm, cũng có thể bấm chuông phục vụ của phòng."