Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 359: Khách Sạn Ma 5



Hơn nữa năng lực của tôi và Tống Phi Phi, ở quỷ giới sẽ bị áp chế cực lớn.

Ngược lại, sức mạnh của quỷ sẽ tăng lên.

Người sống ở quỷ giới càng lâu, dương khí càng yếu, cơ thể càng suy nhược.

Bên này yếu đi, bên kia mạnh lên, thế này thì hỏng rồi.

Tên đầu heo này thực sự quá cao lớn, ước chừng cao ít nhất 2m2.

Tôi một chân đạp lên bàn trà, mượn lực nhảy lên cao, giơ cao gạt tàn thuốc pha lê đập mạnh vào đầu tên đầu heo.

Cú đập này, gần như dùng hết chín phần mười sức lực của tôi.

Nếu là một người đàn ông trưởng thành bình thường trúng phải cú này, nhẹ thì chếc ngay tại chỗ, nặng thì lập tức đầu thai, dù sao cũng phải chết.

Nhưng tên đầu heo chỉ loạng choạng hai bước, rất nhanh đã đứng thẳng người như không có chuyện gì, chỉ là ánh mắt càng thêm hung ác.

Hắn há miệng, nước bọt tanh tưởi theo răng nanh tí tách rơi xuống.

"Các ngươi, đều phải chết!"

Giọng nói khàn khàn thô ráp, như một cái chiêng vỡ.

"Gió lớn, rút lui!"

Tôi tung người lên, dùng một bộ Phật Sơn Vô Ảnh Cước đá vào n.g.ự.c tên đầu heo, khiến hắn liên tục lùi về phía sau.

Tống Phi Phi nghe thấy lời tôi nói, một trái một phải kéo Tống Mộ Bạch và Lục Vân Kỳ chạy ra ngoài.

Lục Vân Kỳ vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại:

"Má ơi! Chinese Kongfu!

"Chờ đã!

"Chúng ta cứ thế bỏ lại Linh Châu, có phải là quá vô nghĩa không?"

Nói thì nói vậy, nhưng chân anh ta chạy rất nhanh, đôi chân dài hận không thể đạp thành bánh xe gió.

Tên đầu heo cao lớn khỏe mạnh, nhưng khả năng giữ thăng bằng lại không tốt lắm.

Hắn bị tôi đá vài cái ngã ngửa ra sau, vừa vặn ngã vào bàn trà kính, cả người mắc kẹt trong đó mãi không bò dậy được.

Tôi thừa cơ đuổi kịp Tống Phi Phi bọn họ, bốn người chạy thục mạng trong hành lang tĩnh mịch.

"Đợi đã, đừng chạy nữa, dừng lại hết đi!"

Tống Mộ Bạch dẫn đầu dừng bước, một tay vịn tường thở dốc đến trợn trắng mắt.

Tống Phi Phi thở hổn hển, cuối cùng cũng ý thức được có gì đó không đúng:

"Má ơi, chúng ta chạy nhiều đường như vậy rồi, sao hành lang này không có điểm cuối vậy?"

Lục Vân Kỳ sau khi chứng kiến sức chiến đấu của tôi, lập tức bỏ rơi Tống Mộ Bạch, trở thành cái đuôi của tôi.

Anh ta nắm chặt vạt áo tôi, tay kia giơ đồng hồ lên xem, càng xem biểu cảm càng tuyệt vọng:

"Thành tích thể dục của tôi ở đại học, chạy 800 mét là 1 phút 59 giây.

"Vừa rồi chúng ta chạy những 9 phút, tức là ít nhất đã chạy được 3600 mét.

"Khách sạn này, không thể nào dài 3,6 km được chứ?"

Đương nhiên là không thể.

Nhưng đây là ở quỷ giới, hư tức là thực, chân tức là giả.

Hư hư ảo ảo, thật thật giả giả, căn bản không thể phân biệt được.

"Đi chậm thôi, dù sao phía trước cũng là quỷ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Mộ Bạch đột nhiên dừng bước, anh ta nghiến răng hít sâu hai hơi:

"Mọi người đi trước đi. Tôi, tôi phải quay lại tìm Giai Ninh."

Tống Phi Phi đều kinh ngạc: "Hai người còn chưa gặp mặt, anh đã nguyện vì cô ta mà chết?"

Tống Mộ Bạch gật đầu, rồi lại lắc đầu:

"Chúng tôi đã hẹn nhau ở khách sạn, không thể nuốt lời được.

"Hơn nữa là một người đàn ông, tôi sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy c.h.ế.t được chứ?"

"Anh không thể nhìn cô ấy chết, vậy có thể nhìn tôi c.h.ế.t sao!"

Lục Vân Kỳ tức giận, nhảy đến trước mặt Tống Mộ Bạch nắm lấy cổ tay anh ta:

"Chúng ta là anh em một chiến tuyến, nếu tôi bỏ cậu mà đi cả đời sẽ sống trong ân hận!

"Cho nên tôi chỉ có thể cùng cậu đi tìm con nhỏ đó, rồi phải cùng cậu c.h.ế.t thôi."

Hai người cãi nhau khiến tôi đau cả đầu.

"Câm miệng hết cho tôi!

"Tống Mộ Bạch, tôi hỏi cậu, ai hẹn cái khách sạn này? Hai người quen nhau như thế nào?"

Tống Mộ Bạch ngẩn người, ánh mắt mờ mịt:

"Đúng vậy, chúng ta quen nhau như thế nào? Tôi hình như không nhớ ra nữa rồi..."

Tôi thở dài, thằng nhóc này tám phần là bị quỷ ám rồi.

Nếu đoán không sai, khách sạn này chỉ có bốn người chúng tôi là còn sống.

Vậy thì Hứa Giai Ninh, người dẫn Tống Mộ Bạch đến khách sạn, thân phận rất đáng để suy ngẫm.

Tống Mộ Bạch sống c.h.ế.t không tin Hứa Giai Ninh là quỷ, cứ lẩm bẩm như Tường Lâm tẩu: "Không thể nào, không thể nào, không thể nào..."

Nhưng Tống Mộ Bạch lại cho tôi một gợi ý.

Đằng nào chúng ta đi về phía trước cũng không đến được cuối đường, chi bằng quay trở lại.

Lục Vân Kỳ không tình nguyện đi theo sau chúng tôi, dọc đường không ngừng ngó đông ngó tây, sợ có con quái vật nào đó đột nhiên nhảy ra.

Cứ đi như vậy mười mấy phút, chúng tôi quả nhiên lại quay về đến trước cửa phòng.

Tên đầu heo trong phòng đã không biết đi đâu, chỉ còn lại một đống mảnh thủy tinh vỡ.

Trong phòng im ắng, cái nhóm chat "Quỷ Dữ Dội" kia cũng im thin thít, không còn ai nói gì.

Trinh Tử đáng thương vẫn còn đang chui qua chui lại giữa hai cái TV, động tác bò chậm lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Sự chậm chạp của Trinh Tử khiến Lục Vân Kỳ trong lòng vững dạ: "Xem ra quỷ cũng không phải là bất khả chiến bại."

Chúng tôi không bỏ cuộc, tìm kiếm khắp phòng một vòng, vẫn không tìm thấy vali hành lý.

Bất đắc dĩ, chúng tôi hướng về phía cầu thang của khách sạn.

Trong tình huống này, tuyệt đối không dám đi thang máy, chỉ có thể đi thang bộ.

Vừa đẩy cửa cầu thang ra, tôi đã nghe thấy một loạt âm thanh kỳ lạ tựa như sóng biển cuồn cuộn, lại giống như sóng trào mãnh liệt.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?"

Tống Phi Phi dẫn đầu đi ở phía trước, nghe thấy lời tôi thì cảnh giác ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng.

Quả thật có âm thanh, hơn nữa càng lúc càng gần chúng tôi.

"Má ơi! Má ơi má ơi má ơi!"

Lục Vân Kỳ người cao, nhìn cũng xa hơn.

Hắn hít sâu một hơi lạnh, quay người bỏ chạy.