Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 370: Cuốn Sổ Tử Thần 8



Cậu cả và cậu hai táng tận lương tâm, không biết nghe từ đâu nói rằng chôn sống người già thẳng đứng vào mộ, có thể giúp con cháu phát tài.

Họ tìm chú Trần để chỉ một mảnh đất phong thủy, muốn cõng bà ngoại bị bệnh lên núi chôn sống.

Nhưng không ngờ, sáng hôm đó mẹ Trương Chu đến thôn.

Để tránh mẹ Trương Chu phá hỏng chuyện này, họ trực tiếp để lão Chu kia thu hồn của bà.

"Mẹ nó!"

Tống Phi Phi nhổ một bãi nước bọt, vô cùng khinh bỉ với cậu cả và cậu hai:

"Đáng đời!"

Chỉ là ba người họ đã lên núi chôn người, sao cậu cả lại biến thành huyết thi, cậu hai và mợ hai lại mất tích?

Những nghi điểm này, chỉ có thể tìm thấy ở khu mộ đó.

Để tránh huyết thi quay trở lại hại người, Trương Chu cõng mẹ mình, còn tôi thì ôm Đồng Đồng.

Mấy người cùng nhau rời khỏi nhà cậu cả, theo chỉ dẫn của Trương Chu đi về phía nhà chú Trần.

Chú Trần tuy là người trong thôn, nhưng lại sống một mình dưới chân núi sau thôn.

Bên ngoài căn nhà đất thô sơ giản dị trồng một vòng cây liễu.

Cành liễu rũ xuống đất, không thấy sắc xuân, chỉ thấy tiêu điều.

Nhìn thấy căn nhà này, tôi tâm niệm khẽ động, không khỏi nhớ đến hàng cây liễu ở lối ra đường hầm.

Cây đó, chẳng lẽ cũng là do chú Trần này trồng sao?

Đám quỷ trong đường hầm đó, phỏng chừng là do chú Trần dẫn đến.

Trương Chu nói thôn của bà ngoại tương đối hẻo lánh, ít có người ngoài đến thăm.

Chú Trần bày lễ tế đường trong đường hầm, phỏng chừng là muốn để Trương Chu c.h.ế.t trong đường hầm.

Không biết cậu cả và cậu hai đã cho ông ta bao nhiêu tiền, mà lại chịu làm cái chuyện g.i.ế.c người vô tội này.

"Chú Trần này không đơn giản, mọi người cẩn thận một chút."

Lời vừa dứt, mẹ Trương trên lưng Trương Chu đột nhiên động đậy.

Bà vốn đang nằm trên lưng Trương Chu, đầu rũ xuống, ngủ rất say.

Nhưng bây giờ, cổ bà ngẩng cao,tứ chi quấn chặt lấy thân thể Trương Chu, cúi đầu đột ngột cắn một ngụm vào cổ Trương Chu.

"A!"

Trương Chu đau đớn, theo phản xạ có điều kiện muốn hất người trên lưng ra.

Hất được nửa chừng thì nhớ ra đây là mẹ mình, lại thu lực ôm chặt đùi mẹ.

"Mẹ, mẹ sao vậy mẹ?!

"Hít, mẹ cắn nhẹ thôi, coi chừng mẻ răng."

Trương Chu cố nén đau, cẩn thận dè dặt cõng mẹ mình, không dám động đậy nữa.

Mẹ cậu ta thì cắn chặt cổ cậu ta, vẻ mặt dữ tợn, hận không thể xé một miếng thịt xuống.

Hồn phách mẹ Trương Chu bị giam, cả cơ thể chỉ còn lại một cái xác không, giống như một ngôi nhà vô chủ, có thể tùy ý bị cô hồn dã quỷ chiếm giữ.

Bây giờ nhập vào bà, không biết là thứ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Phi Phi móc ra một đồng tiền Ngũ Đế, nhanh chóng chạy đến trước mặt Trương Chu muốn nhét vào miệng mẹ cậu.

Thứ kia biết sự lợi hại của đồng tiền Ngũ Đế, lập tức buông Trương Chu nhảy xuống đất, linh hoạt như khỉ vượn, chạy đến bên cây liễu, ôm thân cây cảnh giác trừng mắt nhìn chúng tôi.

Trương Chu đều nhìn đến ngây người: "Mẹ, mẹ đừng dọa con mà mẹ!"

Đồng Đồng càng nhìn không chớp mắt: "Cô, cô leo cây giỏi quá."

Tôi ôm Đồng Đồng lui sang một bên, ra hiệu cho Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi:

"Trương Chu, đó không phải là mẹ cậu, mẹ cậu bị yêu quỷ khác chiếm thân."

Trương Chu lập tức lo lắng: "Vậy phải làm sao?!"

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cầm kiếm bao vây từ hai phía cây liễu.

Tống Phi Phi giả vờ quay đầu nói chuyện với Trương Chu, người lại nhanh chóng nhảy về phía mẹ Trương Chu.

"Phải làm sao? Vậy thì đương nhiên là, đuổi nó ra!"

Thứ quỷ quái kia vô cùng linh hoạt, tôi thậm chí nghi ngờ nó là một con hầu tinh.

Chỉ thấy nó tránh được kiếm Thất Tinh của Tống Phi Phi, một tay nắm lấy một cành liễu, đu như chơi xích đu từ cây này sang cây khác.

Kiều Mặc Vũ đánh đến bốc hỏa, thu kiếm đào lại, trực tiếp ném lôi phù về phía nó.

Trương Chu lo lắng chạy vòng vòng:

"Ối, cẩn thận mẹ tôi!

"Chị Phi Phi, chị Kiều, đừng đánh trúng mẹ tôi!

"Ối, cẩn thận!"

Cậu ta hét xong mấy tiếng, Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi đánh càng thêm gò bó.

Mẹ Trương Chu năm nay hơn bốn mươi tuổi, tuổi tuy không lớn, nhưng vì quanh năm lao động, nên vô cùng gầy yếu.

Cái cổ tay giơ ra kia, mảnh khảnh như cành cây khô, dường như chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ gãy.

Yêu vật nhập vào bà lạivô cùng linh hoạt, nhảy nhót nhào lộn, cào ra mấy vết trên mặt Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi.

Tống Phi Phi làm sao chịu được loại sỉ nhục này, lập tức hét lớn một tiếng: "Bà đây liều với mày!"

Trương Chu nghe thấy tiếng này, sợ đến hét đến khản giọng: "Chị Phi Phi! Nương tay!"

Kiều Mặc Vũ vừa nhìn thấy, tinh thần cũng tan nát: "Cô cái đồ phá gia chi tử, nương tay!"

Tống Phi Phi tay trái tay phải nắm đầy bùa giấy, chặn bốn phương tám hướng của yêu vật. Từng đám từng đám quả cầu lửa nổ tung trên không trung, tựa như một trận mưa lửa sấm sét giáng xuống.

Yêu vật kêu thảm một tiếng, sau khi bị hai đám bùa giấy đánh trúng thì lăn xuống đất. Một đám bóng đen từ trong cơ thể mẹ Trương Chu bay ra, lao về phía căn nhà của chú Trần.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Kiều Mặc Vũ bước nhanh lên trước, véo má mẹ Trương Chu, nhét một đồng tiền Ngũ Đế vào dưới lưỡi bà. Tiền Ngũ Đế mang theo khí thịnh thế, rất có thể chống lại tà ma.

Có đồng tiền đồng này rồi, mẹ cậu ta sẽ không bị yêu vật nhập vào nữa.

Kiều Mặc Vũ nhét xong tiền, Trương Chu lập tức chạy lên, đau lòng ôm lấy mẹ, lau nước mắt.

Tống Phi Phi khô khốc đứng một bên an ủi: "Ngọn lửa này trông thì ghê gớm, nhưng thật ra chỉ đốt hồn thể, không gây hại gì cho mẹ cậu đâu."

Tôi và Kiều Mặc Vũ đều chột dạ cúi đầu.

Cô ấy đá hòn đá dưới chân, còn tôi thì véo má Đồng Đồng.

Sơ suất rồi.