Tôi nhìn quanh một lượt, nhìn những người dân làng với vẻ mặt liên tục thay đổi:
"Cứ vớt người lên trước đã rồi tính."
Vớt người từ trong huyệt mộ lên, không thể trực tiếp nhảy xuống.
Huyệt mộ này chịu ảnh hưởng từ quan tài, chất đất đen hơn hẳn so với xung quanh, mùi tanh hôi cũng nồng nặc hơn.
Tôi nhờ Thất thúc công tìm mấy sợi dây quan tài trong làng.
Dây quan tài, chính là dây thừng dùng để khiêng quan tài.
Trong làng có mấy người chuyên khiêng quan tài, sẽ giữ lại dây thừng.
Dây quan tài lâu năm, có thể dùng làm pháp khí.
Một số cửa hàng làm đám tang sành sỏi, sẽ chuyên thu mua dây quan tài với giá cao.
Tôi nhờ Tống Phi Phi dùng dây quan tài quấn quanh cổ tay, cổ chân, n.g.ự.c và eo của tôi.
Sợi dây này có thể ngăn cách âm khí xâm nhập cơ thể, bảo vệ dương khí, tránh bị tà ma xâm nhập.
Sau khi buộc xong, tôi tìm mấy tráng hán, bảo họ nắm một đầu dây, từ từ thả tôi xuống mộ.
Trong quá trình này, chân tôi tuyệt đối không được chạm vào đất trong hố.
Trần Thái Hòa ở gần tôi nhất.
Tôi cầm thêm dây quan tài trên tay, cố gắng luồn dây vào eo anh ta.
Đợi thắt xong dây, tôi ngẩng đầu lên gọi Tống Phi Phi:
"Kéo chúng tôi lên đi!"
Tôi chỉ hơn 50 cân, Trần Thái Hòa người không cao, tuy vóc dáng to khỏe, nhưng cùng lắm cũng chỉ khoảng 70 cân.
Nhưng cả làng huy động 8 tráng hán, vẫn không kéo nổi chúng tôi.
Dân làng xem thấy đều tặc lưỡi kinh ngạc:
"Trời ơi, Thạch Đầu kia khỏe như trâu, kéo được cả bò!"
"Đúng đấy, tám người này là những người khỏe nhất làng ta, kéo cả voi cũng phải lên!"
"Xem ra cô bé này đúng là đạo sĩ, cái mộ của thím Trần đúng là có chút tà môn!"
"Trời ơi, đúng là d.a.o cùn xẻ thịt, mở mang tầm mắt!!"
Tống Phi Phi lo lắng toát mồ hôi trán:
"Linh Châu, thế nào rồi?
"Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?"
Khó trách vừa rồi Trần Thái Hòa và họ bị ngất.
Khí tức trong huyệt mộ này, giống như một xoáy nước ẩn sâu dưới đáy biển.
Bề ngoài nhìn thì sóng yên biển lặng, nhưng thực tế lại cuồn cuộn và hỗn loạn.
Tôi có thể cảm nhận được vô số khí tức đang va chạm vào cơ thể.
Âm lãnh, bạo ngược, khát máu, bực bội.
Còn có cả sự đói khát tột độ.
Có một loại thôi thúc muốn nuốt chửng tất cả.
Tôi cố gắng kìm nén ham muốn ăn th//ịt người, miễn cưỡng cười với Tống Phi Phi:
"Tôi không sao.
"Phi Phi, cậu đi chuẩn bị đậu ngũ sắc đi!"
Đậu ngũ sắc, đậu đỏ, đậu nành, đậu xanh, đậu đen, đậu ván.
Năm màu sắc, thuộc về năm hành khác nhau, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Đậu thuộc dương, đậu ngũ sắc, ngũ hành hội tụ, dương khí sinh sôi không ngừng, có tác dụng khắc chế cực mạnh đối với âm khí.
Đậu ngũ sắc tốt nhất, đương nhiên là loại phơi nắng vào ngày Đoan Ngọ.
Chỉ tiếc là bây giờ sự việc khẩn cấp, tìm được là tốt lắm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Phi Phi làm theo lời tôi dạy, gọi ba bé trai tuổi Tỵ, Ngọ, Mùi.
Để ba bé trai đứng ở phía Đông, phía Nam, phía Tây của hố mộ.
Tỵ, Ngọ, Mùi.
Tỵ Ngọ Mùi hội thành hỏa cục ở phương Nam, dương khí thịnh nhất.
Đợi đứng xong, mỗi đứa trẻ nắm một nắm đậu, ném về phía chúng tôi.
Đậu rơi xuống như mưa, rơi vào người không thấy đau, ngược lại còn mang đến một luồng hơi ấm.
Giống như tắm một trận mưa nước nóng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn nhiều.
"1, 2, 3, kéo!"
Theo tiếng hô của Tống Phi Phi, tôi và Trần Thái Hòa cuối cùng cũng bị kéo ra khỏi hố.
Tôi còn chưa kịp thở, đã đặt Trần Thái Hòa lên tấm ván đã chuẩn bị sẵn, rồi lại không ngừng nghỉ xuống hố.
Đến khi kéo được cả bốn người lên, thì đã đến hoàng hôn.
Mặt trời lặn về phía Tây, cả bầu trời rực rỡ ánh cam.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ Dậu.
Dương trưởng âm tiêu, không thích hợp để mở quan tài nữa.
Tôi đè nén sự bất an trong lòng, chỉ huy mọi người lấp đất lại.
Trần Thái Hòa và năm người vẫn đang hôn mê.
Tôi nhờ Thất thúc công gọi toàn bộ dân làng đến từ đường, vẻ mặt ngưng trọng.
"Tối nay tất cả mọi người về nhà sớm, sau khi trời tối không được ra ngoài.
"Lát nữa mỗi người xếp hàng đến chỗ tôi nhận bùa hộ mệnh, nhớ dán bùa lên cửa chính.
"Nhà nào không có đàn ông, tối đừng ngủ một mình, thống nhất đến từ đường ngủ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Ngủ ở nhà, tối đừng ngủ phòng ngủ, tất cả ra bếp ngủ dưới đất cho tôi."
Nhà bếp là nơi dương khí mạnh nhất trong nhà, hơn nữa còn có Táo quân bảo vệ.
Yêu tà thông thường nhập gia, cơ bản đều sẽ tránh bếp mà đi, nhắm thẳng đến phòng ngủ, nhà vệ sinh mà đến.
Tôi không thể trông nom được từng người, chỉ có thể cố gắng để họ tự bảo vệ mình.
Lời này giống như đổ một gáo nước lạnh vào chảo dầu, lập tức gây ra một làn sóng lớn.
"Tiểu đại sư, cái bếp thì ngủ làm sao được?!"
"Đúng đấy, thế thì tôi thà ra từ đường ngủ còn hơn!"
"Tôi cũng thấy thế, nhà tôi chỉ có hai ông bà già, nhà lại rộng, sợ lắm."
"Đúng đúng, mọi người thà đến từ đường chen chúc còn hơn!"
"Tôi không ra từ đường đâu, tôi ngủ không sâu giấc, bao nhiêu người ngủ cùng, chắc chắn có người ngáy!"
Mọi người nhao nhao, giống như cả nghìn con vịt cùng kêu, ồn ào đến mức đầu óc tôi ong ong.
"Tất cả im lặng cho tôi!"
Từ đường của làng này không lớn, trong làng ít nhất cũng có hai ba trăm người.
Bấy nhiêu người, nằm ở từ đường sao đủ.
Đầu tôi càng đau hơn.
Cuối cùng vẫn là Thất thúc công quyết định, để nhà nào có từ ba người trở lên thì về nhà ngủ.
Những người còn lại, đều phải ngủ ở từ đường.
Ai từng ở nông thôn đều biết, dân làng là khó bảo nhất.
Bảo về nhà ngủ thì nói sợ hãi muốn ra từ đường ngủ.
Bảo ra từ đường ngủ thì nói thà về nhà ngủ bếp còn hơn.
Đang cãi nhau không thể giải quyết được, thì Lưu Thúy Lan lảo đảo chạy đến:
Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.