Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài

Chương 43: Đầu Thất Hồi Hồn 4



Tôi lục trong sân tìm ra một sợi dây thừng gai thô, loay hoay vài cái là thắt xong cái thòng lọng, rồi tròng vào con cương thi như thể đang bắt ngựa.

Hình Phi và Dương Hải chạy phía trước, cương thi đuổi theo sau, còn tôi thì giữ chặt sợi dây đang tròng trên người nó, dùng sức kéo lại hòng làm chậm tốc độ của nó, đề phòng nó đuổi kịp bọn họ.

Ba người một cương thi, cứ thế bày ra trò đại bàng bắt gà con vòng quanh sân, trò chơi này kéo dài suốt năm sáu tiếng đồng hồ.

Tôi thề cả đời này tôi chưa bao giờ mệt đến thế.

Chạy đến cuối cùng, tôi cảm giác đôi chân không còn là của mình nữa, cơ tay cũng mỏi nhừ.

Khoảng cách giữa bọn Hình Phi và con cương thi, từ ba mét lúc đầu rút xuống còn hai mét, rồi một mét, nửa mét, hai mươi xăng-ti-mét…

"Tổ sư! Lục Linh Châu cô có giữ nổi không thế? Giữ cho chắc vào!"

Áo trên lưng Hình Phi lại bị móng vuốt cương thi cào rách thêm một mảng, bộ dạng của anh ta lúc này, đến kẻ ăn mày nhìn thấy cũng phải lắc đầu chê.

Tốt lắm, anh ta vẫn còn sức mà mắng người, tôi bất giác nới lỏng tay thêm một chút, mệt thật đấy!

"Ò ó o o~"

Đúng lúc tôi sắp chịu hết nổi, trong làng vang lên tiếng gà gáy đầu tiên, có tiếng gáy đầu tiên dẫn đoàn, những con gà trống khác cũng đua nhau gáy theo.

Trời sắp sáng rồi.

Con cương thi bỗng dưng dừng lại, nó ngẩng đầu nhìn trời, rồi dùng sức giật mạnh một cái.

Tôi vốn đã mệt lả đi rồi, bị nó giật mạnh như thế, hai tay tuột ra, ngã phịch xuống đất.

Chỉ thấy con cương thi, cổ vẫn còn vướng cái thòng lọng, bật nhảy thật nhanh về phía núi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.

Ba chúng tôi nằm sõng soài trên đất không nhúc nhích, cứ thế nằm mười mấy phút, tôi mới dần hoàn hồn lại.

Hình Phi và Dương Hải dìu nhau vào nhà, mệt đến nỗi không nói nổi một lời.

"Đừng nghỉ nữa, mau đưa tôi đi xem mộ ông nội anh."

Hình Phi lề mề đi tắm rửa, thay quần áo, mới miễn cưỡng lấy lại được chút tinh thần.

Mộ ông nội anh ta cách đây không xa, đi bộ chừng nửa giờ là tới.

"Phía trước rẽ một cái là tới rồi, thế nào, phong cảnh chỗ này không tệ chứ? Chính tay tôi chọn đấy."

Hình Phi chống nạnh, vẻ mặt rõ ràng vô cùng hài lòng với nơi mình đã chọn.

Tôi đảo mắt nhìn quanh một lượt, bật ra một tiếng cười lạnh:

"Không tệ, không tệ, rất không tệ."

"Đúng là một mảnh đất tuyệt tự tuyệt tôn, cả nhà ch//ết sạch, đại hung dưỡng thi!"

Tôi gạt Hình Phi sang một bên, tiến về phía trước, quả nhiên khu mộ nằm đúng chỗ Đãng Phong Quá Huyệt.

Lúc này, bia mộ đã nứt toác, đất trên quan tài cũng đã rơi lả tả sang bên cạnh, để lộ ra chiếc quan tài màu đỏ đen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi vỗ vỗ tay:

"Hay lắm! Là thiên tài nào nghĩ ra việc dùng gỗ đỏ làm quan tài vậy?"

Hình Phi lau mồ hôi, bước lên phía trước:

"Gỗ đỏ thì sao? Ông nội tôi lúc sinh thời đặc biệt thích gỗ đỏ, đồ đạc trong nhà đều làm bằng gỗ đỏ cả."

Tôi lặng người nghẹn lời, trước thì tỉ mỉ chọn một mảnh đất nuôi xác, sau lại dùng gỗ đỏ làm quan tài, Hình Phi đúng thật là một đại hiếu tử trăm năm khó gặp!

Cái gọi là Đãng Phong Quá Huyệt, ý chỉ nơi núi cao có ao phong, mà huyệt mộ lại nằm đúng ở chỗ địa hình trước sau có độ dốc khác nhau, khiến hai luồng ao phong đối nghịch nhau, tạo thành Đãng Phong.

Loại gió này lớn hơn, mạnh hơn ao phong, cực kỳ lạnh lẽo. Nơi bị Đãng Phong thổi tới sẽ không có sinh khí, phát sinh hiện tượng thi ngưng.

Tôi cúi xuống, bốc lên một nắm đất, quả nhiên là màu đen.

Đất đai âm hàn, màu sắc đen sẫm, nơi này không thể sinh ra côn trùng, vi khuẩn, quan tài trăm năm không mục, t.h.i t.h.ể trăm năm không rữa.

Quan tài đỏ vốn chủ về điềm đại hung, lại càng làm tăng mạnh sát khí và hung khí của cương thi.

Nhưng, cho dù nơi này có thích hợp để dưỡng thi đến đâu, cũng không thể nào chỉ trong bảy ngày đã luyện thành Lục cương được.

Tôi đi một vòng quanh khu mộ, quả nhiên phát hiện ra điểm bất thường.

"Ra tay là một cao thủ. Ông ngoại cậu đã bị người ta dùng thuật thôi hóa thành Lục cương."

"Cái gì?" Hình Phi và Dương Hải lập tức tỉnh cả người.

"Ý cô là sao? Có kẻ muốn hại A Phi nhà tôi?" Dương Hải đập mạnh vào đùi, vẻ mặt cực kỳ tức giận, "Mẹ kiếp! Chắc chắn là thằng ranh Vương Thiên Ninh làm! Trước đây chúng ta giật của nó ba bộ phim liền!"

Hình Phi lắc đầu: "Chưa chắc đã là anh ta, tên Lục Đĩnh kia cũng đáng nghi lắm..."

Hai người đứng sang một bên, bắt đầu đếm xem rốt cuộc đã đắc tội với những ai. Tôi đứng cạnh nghe mà thấy thú vị ra phết, chao ôi, thế này khác nào điểm danh hết sạch dàn tiểu sinh đang nổi của giới giải trí đâu.

Hai người bẻ ngón tay đếm một lượt, danh sách tình nghi đã lên tới hơn hai mươi người.

Tôi không nhìn nổi nữa:

"Thôi thôi, đừng đếm nữa, đếm nữa chắc giới giải trí chẳng còn lại mấy ai."

"Bây giờ nghĩ cách đối phó với Lục cương kia trước đã."

Dương Hải sáp lại gần:

"Linh Châu Đại sư, sao cô lại gọi ông chúng tôi là Lục cương?"

"Cương thi còn phân biệt theo màu sắc nữa sao? Thế có Hồng cương không?"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Cương thi được chia làm sáu cấp bậc.

Cấp thấp nhất là Tử cương. Tử cương thường chỉ những cương thi mới hình thành không lâu sau khi chết, cơ thể sẽ có màu tím nhàn nhạt. Nói đúng ra, Tử cương vẫn chưa hẳn là cương thi, chỉ có thể coi là hình thái chưa hoàn chỉnh, vì nó không thể tự do di chuyển, nên đương nhiên cũng không hại được người.

Tiếp theo là Bạch cương, toàn thân Bạch cương trắng bệch, rất dễ đối phó. Nó di chuyển chậm chạp, sợ ánh sáng, sợ lửa, cũng sợ chó, sức lực của Bạch cương cũng rất yếu, chỉ có thể làm hại trẻ nhỏ và gia cầm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com