Chỉ trong một thoáng chạm mặt, cương thi đã bị thương.
Nó quay người định chạy, nhưng bị tôi một cước đá văng vào trong sân.
"Cứu mạng!"
Lúc này, Hình Phi và Dương Hải đang chạy tán loạn khắp sân, cương thi vừa hay đ.â.m sầm vào Hình Phi, còn đè nghiến hắn xuống đất.
Tôi khinh khỉnh đảo mắt một cái, Tống Phi Phi đã hét lớn, lại hắt thêm một chậu gạo nếp lẫn đất vào mặt cương thi.
Quả nhiên, giờ phút quan trọng, chỉ có phụ nữ mới giúp được phụ nữ.
Tôi ném cho Phi Phi một sợi dây mực, đang định xông lên để vây con cương thi lại.
"A..."
Hình Phi bật ra một tiếng hét thảm thiết, vốn dĩ hắn đang bị cương thi đè sấp lưng đối lưng, cương thi không làm gì được hắn cả.
Kết quả là hắn quá hoảng loạn, vội vàng muốn thoát ra, lại đẩy cương thi sang một bên.
Cú đẩy này, phiền phức rồi.
Hình Phi bị ông nội hắn ôm chặt cổ cắn, tôi dùng sức đá cương thi hai cái, nó vẫn không hề nhúc nhích.
Tôi nhanh chóng rút một lá bùa từ trong lòng ra, nhét vào miệng cương thi, mới ép được nó buông Hình Phi ra.
"Cứu mạng! Đau c.h.ế.t mất!"
Hình Phi ôm cái cổ m//áu m//e đầm đìa, sợ ch//ết khiếp, mặt cắt không còn giọt máu, Dương Hải cũng hoảng đến mức không ra hình người.
"Dương Hải, trông chừng Hình Phi cho cẩn thận, coi chừng anh ta biến thành cương thi!"
Ông nội Hình Phi đã là lục cương, thi độc vô cùng bá đạo.
Hình Phi lại bị cắn trúng cổ, chỗ này rất gần tim, thêm nửa giờ nữa thôi, hắn sẽ bị thi độc công tâm, cũng biến thành cương thi.
Có điều, chỉ cần trong vòng ba ngày sau khi bị cắn mà rút được thi độc ra thì vẫn còn cứu được, cho nên tôi cũng không quá lo cho Hình Phi, mà chuyển sự chú ý trở lại con cương thi.
Nhưng Dương Hải lại sợ c.h.ế.t khiếp, anh ta run rẩy kéo Hình Phi sang một bên, toàn thân run như cầy sấy.
Tôi lại không nhịn được muốn thở dài, hai người này, đúng là siêu cấp vô dụng!
"Dương Hải, trong bao tải trên đất vẫn còn gạo nếp đấy, anh dùng gạo nếp ấn chặt vào vết thương của Hình Phi đi."
"Đợi gạo nếp chuyển sang màu đen thì thay lượt mới ngay, như vậy có thể trì hoãn việc anh ta biến thành cương thi!"
Tôi vừa lượn vòng quanh con cương thi, vừa dặn dò Dương Hải.
Không giao cho anh ta việc gì đó để làm, tôi sợ anh ta lại xông vào gây thêm phiền phức.
Mãi mới dùng dây mực trói được con cương thi lại, tôi vừa định thở phào một hơi thì một lão già gầy đét từ ngoài cửa xông vào.
Lão ta không biết đã nấp ở cửa bao lâu, nhân lúc tôi vừa lơ là, liền lao đầu vào người tôi, húc tôi lảo đảo một cái, dây mực trên người cương thi đương nhiên cũng lỏng ra.
Hình Phi lúc này ý thức vẫn còn khá tỉnh táo, anh ta nghiến răng nghiến lợi chửi ầm lên :
"Mẹ kiếp cái lão Lưu c.h.ế.t bằm nhà ông, tôi đã làm gì có lỗi với ông hả? Ông lại nỡ hại ông nội tôi biến thành cương thi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lão Lưu tuổi tác đã cao nhưng thân thủ lại cực kỳ nhanh nhẹn, lão nhảy loi choi quanh con cương thi, loáng một cái đã cắt đứt dây mực của tôi:
"Phi! Mày hại cháu gái tao, đừng tưởng đưa cho tao chút tiền là có thể chuộc tội được đấy!"
Hình Phi bị mắng mà ngớ cả người:
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Đệt! Cháu gái ông là đứa quái nào?"
Người vừa đông lên, con cương thi liền bắt đầu tấn công không phân biệt mục tiêu.
Lão Lưu vừa phải canh chừng cương thi cắn mình, lại vừa phải ngăn tôi thu phục nó, bận túi bụi tối mặt, thế mà vẫn còn tranh thủ được thời gian để chửi nhau tay đôi với Hình Phi:
"Hay cho mày, thằng khốn! Mày làm lớn bụng cháu gái tao, thế mà đến nó là ai mày cũng không nhớ!"
"Hôm nay tao nhất định phải thay trời hành đạo, diệt trừ mày, cái thằng tra nam này!"
"Đệt mẹ! Rốt cuộc cháu gái ông là con mẹ nào hả? Bạn gái của ông đây là Đường Dao!"
Đường Dao, tiểu hoa đán đang nổi Đường Dao ư?
Hóa ra bọn họ không phải đang "xào couple", mà là couple thật sự à?
Ai mà hiểu nổi chứ, vừa phải đánh cương thi, vừa phải nghe mấy chuyện tào lao này!
Lão Lưu dù sao cũng lớn tuổi rồi, thể lực kém xa tôi và Tống Phi Phi. Nhảy nhót chưa được mấy cái, lão đã thở không ra hơi, sau đó bị cương thi tát một phát bay đi, xoay hai vòng trên không trung mới rơi xuống đất.
Lúc rơi xuống đất, tôi còn nghe rõ tiếng xương cốt kêu răng rắc.
Người đã hơn bảy mươi tuổi, lăn lộn ngã ngửa thế kia, không cần nhìn cũng biết, nhẹ nhất cũng là gãy xương.
Quả nhiên, Lão Lưu ngã sõng soài trên đất không động đậy, miệng bắt đầu rên rỉ không ngừng:
“Ái da, ái da, cái lưng của tôi, cái chân của tôi, cái m.ô.n.g của tôi…”
Ông già này tới đây để tấu hài à? Đây đúng là nhân vật phản diện vô dụng nhất mà tôi từng thấy.
“Dương Hải, kéo lão ta đi, đừng để ở đây vướng chân vướng tay!”
Dương Hải ngoan ngoãn túm chân Lão Lưu, kéo lão sang một bên.
Không còn mấy kẻ ngáng chân này nữa, nửa tiếng sau, cuối cùng tôi cũng dùng dây mực trói cương thi lại thành một cái bánh ú.
Tôi lau mồ hôi, vừa định ngồi xuống nghỉ một lát thì Dương Hải lại hét lên một tiếng thất thanh.
Tống Phi Phi ngồi phịch xuống đất:
“Mẹ kiếp! Treo cổ cũng phải cho người ta thở một hơi chứ! Bọn bây có thôi đi không?”
“Cương thi cũng không cần hai người đánh nữa rồi, có thể yên lặng một chút để bọn tôi nghỉ lấy sức không hả?”
Rõ ràng, Dương Hải không thể yên lặng được, vì Hình Phi đang hung tợn cắn cổ Dương Hải, ôm chặt lấy anh ta không chịu buông tay.
Tôi thở dài quay người lại, nhét một cái móng lừa đen vào miệng Hình Phi.
Vốn dĩ chỉ cần dùng lá bùa là được rồi, móng lừa đen vừa bẩn vừa thối, nhưng tôi lại thấy thằng nhóc Hình Phi này hợp với cái móng lừa đen hơn.
Bị móng lừa nhét vào miệng, cơ thể Hình Phi cứng đờ, bất động.