Tôi nghĩ ngợi, nhét cho cô ấy một mảnh giấy: "Lần sau gặp chuyện khó, nhớ tìm tôi, đây là số của tôi."
Không còn trò hay, đám đông nhanh chóng giải tán.
Dưới sự chỉ đạo của người phụ nữ trung niên, người đàn ông da ngăm nhanh chóng lái tới một chiếc xe tải cũ.
Khi tôi và Tống Phi Phi vừa lên xe, ba người kia lập tức lộ rõ bản chất: "Thím Lưu, chuyến này hời to rồi!"
Gã lái xe cũng quay đầu lại: "Thím Lưu à, hai anh em tôi theo bà bao năm nay rồi, giờ đến lượt bọn tôi rồi chứ?"
"Bọn tôi không lấy tiền đâu, ngược lại còn đưa bà tiền, chỉ cần để hai đứa con gái này cho bọn tôi là được."
Tôi và Tống Phi Phi run rẩy ôm chặt nhau: "Các người... các người định làm gì?"
Gã to con ngồi cạnh cười nham hiểm: "Về làm vợ cho bọn tao chứ sao!"
Người đàn bà tên là Lưu Bình, hai gã kia là anh em: Triệu Phú và Triệu Quý, cả ba đều đến từ cùng một làng.
Làng đó rất nghèo, nằm sâu trong núi, đàn ông bình thường chẳng cưới nổi vợ.
Để giữ nòi giống, tộc trưởng tổ chức quyên góp tiền, cử người đáng tin là Lưu Bình và hai anh em nhà họ Triệu đi bắt phụ nữ về làm vợ.
Chiếc xe chạy hai ngày, rồi đổi sang máy cày, cuối cùng đổi thành lừa kéo. Tổng cộng thay tới bốn phương tiện, tôi và Tống Phi Phi mới đến được ngôi làng nhỏ ẩn sâu trong núi.
Trong suốt hành trình, để canh chừng chúng tôi, hai anh em Triệu Phú Triệu Quý thay phiên nhau thức canh. Hai ngày hai đêm không ngủ, mặt họ như gấu trúc.
Vừa đến làng, chúng tôi đã khiến cả làng chấn động. Người dân kéo đến đông đủ, già trẻ lớn bé, ánh mắt ai cũng tràn đầy thèm khát và tham lam.
Triệu Phú tiến lên cởi dây trói tay chúng tôi. Người trong làng quá đông, anh ta chẳng thèm sợ chúng tôi bỏ trốn.
Tôi khẽ đá nhẹ chân Tống Phi Phi: "Thấy gì không?"
Tống Phi Phi gật đầu: "Cả làng không có phụ nữ, toàn là đàn ông."
Tôi lườm cô ấy: "Nhìn kỹ mặt họ xem."
Hơn trăm người đàn ông trong làng, da mặt đều xám xịt, u ám.
Xét theo vận khí, cả làng này sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trong vòng bảy ngày.
Tống Phi Phi nheo mắt quan sát: "Thấy rồi, ai cũng xấu tệ."
Triệu Phú nhếch mép, không hiểu sao hai chúng tôi lại nói chuyện lớn tiếng đến mức để cả làng nghe thấy.
Anh ta quay lại gào lên: "Bọn tao xấu thì sao? Dù mày đẹp thế nào cũng phải làm vợ tao, sinh con cho tao!"
Nói rồi hắn bước đến chỗ tộc trưởng:
"Tộc trưởng, lần này đến lượt anh em chúng tôi rồi chứ? Chúng tôi bắt về không ít phụ nữ rồi! Nếu cho chúng tôi hai cô gái này, chúng tôi sẽ đưa thêm hai ngàn!"
Tống Phi Phi sững người: "Hai ngàn? Hai ngàn mua hai đứa tôi?"
Tộc trưởng nhìn Lưu Bình. Bà ta gật đầu.
Hai anh em họ Triệu mừng rỡ như trúng vàng.
Tôi ngạc nhiên nhìn Lưu Bình. Rõ ràng đây là làng chuyên buôn người, ban ngày cũng không thấy bóng dáng phụ nữ, tại sao một người phụ nữ như Lưu Bình lại có địa vị cao như vậy?
Lưu Bình liếc tôi một cái. Bà ta đã nhận ra chúng tôi không giống những phụ nữ khác. Chúng tôi không hét, không khóc, cũng chẳng tỏ ra sợ hãi.
Bà ta hứng thú bước lại gần: "Cô là cảnh sát hay nhà báo?"
"Chúng tôi là thành viên Hội Bảo Vệ Phụ Nữ và Trẻ Em!" – Tống Phi Phi tuyên bố hùng hồn: "Thả chúng tôi ra, nếu không đồng nghiệp chúng tôi đến tìm, cả làng các người sẽ tiêu đời!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người trong làng phá lên cười, tộc trưởng cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn như một đóa cúc già:
"Yên tâm, làng này người thường không tìm đến được đâu."
Ông ta nói đúng. Vòng ngoài ngọn núi được bao phủ bởi lớp sương mù mờ nhạt.
Tôi đã sớm nhận ra trên cổ Lưu Bình và hai anh em họ Triệu đều đeo tấm thẻ gỗ nhỏ.
Không có tấm thẻ gỗ đó, không ai tìm thấy lối vào làng. Và nếu không có, dân làng cũng không thể ra ngoài.
Lớp sương đó chính là kết giới, tấm thẻ gỗ nhỏ là chìa khóa ra vào.
Một làng nhỏ lại có kết giới và cả xác sống như Lưu Bình…
Thú vị. Thật quá thú vị.
Khi Lưu Bình dẫn chúng tôi tới gần hai anh em họ Triệu, đám đàn ông trong làng bắt đầu xôn xao:
"Triệu Phú, người đẹp thế kia, nhẹ tay một chút nhé!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Đúng đấy, đừng để chưa đến lượt chúng tôi mà đã bị các người giày vò chếc rồi!"
Lời lẽ bẩn thỉu vang lên trong từ đường rộng lớn, tộc trưởng ho mạnh một tiếng, trấn áp đám đông:
"Đừng ồn, đến rút thăm nào."
Tống Phi Phi khó hiểu nhìn Lưu Bình: "Họ làm gì thế? Rút gì vậy?"
Lưu Bình nở nụ cười tàn nhẫn: "Họ đang rút thăm chọn hai cô đấy. Theo quy định của làng, phụ nữ mới đến chỉ được ở mỗi nhà ba tháng."
"Nếu sau ba tháng không mang thai, sẽ chuyển sang nhà khác."
"Nếu sinh con gái, vẫn phải chuyển."
"Chỉ khi sinh con trai mới được ở lại nhà đó, coi như có chỗ nương tựa cả đời."
"Chúng tôi gọi đó là 'lưu thê'."
Tống Phi Phi cứng họng không nói nên lời.
Chúng tôi bị hai anh em họ Triệu đưa về nhà. Đây là một căn nhà nông thôn điển hình: tường gạch đỏ, bốn gian, dưới mái hiên treo đầy ớt đỏ.
Vừa vào cửa, một bà lão gầy gò hơn năm mươi tuổi lao ra: "Đem được vợ về rồi à?"
Thấy Tống Phi Phi, bà ta sa sầm mặt: "Trông như yêu tinh, chắc không còn là gái trinh nữa!"
Tống Phi Phi cười gằn: "Tôi nhìn bà cũng giống trinh nữ đấy! Hai đứa con trai bà chắc heo nhà sinh ra hả?"
"Con khốn, tao đánh c.h.ế.t mày!"
Bà ta giơ tay lao tới, nhưng bị con trai cản lại.
Triệu Phú trừng mắt: "Mẹ làm gì thế? Con còn chưa động vào, lỡ cô ta bị thương thì sao?"
Tôi và Tống Phi Phi bị đẩy vào căn phòng phía đông.
Phòng rất nhỏ, ngoài một chiếc giường gỗ đơn sơ ra thì không có gì khác.
Cửa sổ cao, có song sắt.
Đứng trong phòng, chúng tôi có cảm giác như bị giam cầm.
"Tôi chế b.o.m đây, cho nổ tung cái làng này nhé?"