Chỉ là tiền giấy đốt mãi không cháy, cuối cùng Tống Thiên Tình đành thôi, cứ thế gấp giấy bạc thành từng thỏi vàng rồi ném vào chậu.
Âm linh oán khí ngút trời, đương nhiên không nhận thứ tiền giấy này.
Trần Học Nghĩa vẻ mặt đau buồn ngồi bên cạnh Tống Thiên Tình: "Thiên Tình, đừng quá đau buồn, phải giữ gìn sức khỏe. Có lẽ chúng ta không có duyên với đứa bé này, thôi vậy..."
"Két két két két."
Tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tống Phi Phi đang nghiến răng.
Tống Thiên Tình nước mắt giàn giụa tựa vào lòng Trần Học Nghĩa, khóc không thành tiếng.
Tôi nhìn mà đau cả mắt, nhíu mày kéo Tống Phi Phi đi.
"Con đừng trách bà, ai bảo con đầu thai thành con gái! Nhà họ Trần chúng ta ba đời độc đinh, bà chỉ có một thằng con trai, bà không thể nhìn A Nghĩa về già không ai đưa ma. Kiếp sau đừng đầu thai vào nhà họ Trần chúng ta nữa, chọn nhà nào tốt mà sống."
Tôi và Tống Phi Phi rảnh rỗi đi dạo lung tung trong vườn hoa, lại bắt gặp Lưu Thúy Lan đang lén lút đốt tiền giấy ở góc vườn.
Bà ta còn chưa biết chúng tôi đứng gần đó, vừa lẩm bẩm vừa không ngừng ném tiền giấy vào lò.
Trời đã tối, Lưu Thúy Lan cắm cúi đốt tiền giấy, đương nhiên không phát hiện ra ngọn lửa trong lò có màu xanh lục, từ xa đã tỏa ra ánh sáng xanh rờn.
"Có nên nói cho bà ta biết không?"
"Thôi đi, coi như không thấy gì đi."
Tôi và Tống Phi Phi ăn ý quay đầu bỏ đi, vừa đi được hai bước thì nghe thấy phía sau có tiếng "choang".
Tôi quay người lại nhìn, chỉ thấy tay áo trên áo của Lưu Thúy Lan bị rớt một bên, lúc này chiếc tay áo đó đang lơ lửng trên không trung siết chặt lấy cổ bà ta.
Lưu Thúy Lan bị tay áo kéo mạnh về phía sau, hai chân bà ta loạn xạ đạp vào không trung, chính vì đạp đổ lò đốt tiền giấy nên mới phát ra âm thanh vừa rồi.
Nhìn thấy tôi và Tống Phi Phi, đôi mắt híp của Lưu Thúy Lan bỗng bừng lên ánh sáng hy vọng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Tống Phi Phi đã bịt mắt tôi lại.
"Cậu không thấy gì cả, cậu mệt rồi, ngủ đi ngủ đi."
Cô ấy xoay người tôi lại rồi đẩy tôi về phía trước.
Tôi dở khóc dở cười đi theo Tống Phi Phi về phía trước hai bước rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, đêm nay, đến đây không chỉ có một âm linh.
Lưu Thúy Lan bên này một con, vậy còn hai con chắc chắn đi tìm Tống Thiên Tình rồi.
Âm linh hung hãn, nhưng đối với mẹ sẽ giữ lại một phần tình mẫu tử, chỉ là nếu Tống Thiên Tình cứ một mực bao che Trần Học Nghĩa, ngược lại sẽ kích thích hung khí của âm linh.
Đến lúc đó, sẽ là tấn công không phân biệt.
"Cứu, cứu tôi."
Lưu Thúy Lan dùng hết sức kéo chiếc tay áo trên cổ, cố gắng ép ra âm thanh từ cổ họng để thu hút sự chú ý của chúng tôi.
Tôi thở dài, thật sự không muốn cứu.
"Cứu mạng! Có ma!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, không lâu sau bóng dáng Trần Học Nghĩa chạy trốn thục mạng xuất hiện ở khúc quanh.
Nhìn thấy chúng tôi, hắn ta như nhìn thấy cứu tinh, nước mắt nước mũi tèm lem tăng tốc chạy về phía chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Linh Châu đại sư, có ma!"
"Chị Thiên Tình đâu?"
Tống Phi Phi túm lấy cổ áo Trần Học Nghĩa, vẻ mặt Trần Học Nghĩa có chút ngơ ngác: "Ai?"
Tống Phi Phi đ.ấ.m mạnh một cú vào mặt Trần Học Nghĩa, nhổ một bãi nước bọt rồi nhanh chóng chạy về phía linh đường.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy!"
Trần Học Nghĩa bị đánh ngã xuống đất cuối cùng cũng nhìn thấy bà mẹ già của hắn ta đang bị nửa chiếc tay áo kéo lê.
Hắn ta hét lớn một tiếng rồi bò lồm cồm về phía trước, tôi liếc nhìn hắn ta một cái rồi quay đầu chạy về phía linh đường.
Con người thật kỳ lạ, vô tình vô nghĩa với vợ, vừa gặp nguy hiểm là bỏ chạy, nhưng lại hiếu thuận với mẹ mình, ngay cả ma cũng không sợ.
Đợi tôi quay lại linh đường thì bên trong đã loạn thành một nồi cháo.
Tống Thiên Tình vừa khóc vừa chạy quanh linh đường vừa nói:
"Con ơi, là mẹ đây, con không nhận ra mẹ sao huhuhu!
Con ơi, con đáng thương của mẹ, con đừng trách bà và bố con, họ chỉ là quá muốn có cháu trai thôi.
Con có oán hận gì thì cứ trút lên mẹ, tha cho bố con đi, ông ấy là bị bà nội ép buộc."
Tống Phi Phi lúc này đang bò trên bàn thờ đánh nhau với một mảnh vải trắng tự động bay không cần gió, nghe vậy tức đến bốc khói.
"Đệt Tống Thiên Tình! Đầu óc chị cũng bị Phệ Âm Trùng ăn rồi à, cái gì mà bố đứa bé vô tội!"
Tống Thiên Tình lau nước mắt, khóc sướt mướt nói:
"Học Nghĩa đã nói với tôi rồi, là mẹ anh ấy lấy cái c.h.ế.t ra ép anh ấy làm vậy.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nhà họ Trần ba đời độc đinh, mẹ anh ấy đã thề trước linh vị của bố anh ấy, sẽ nhìn Học Nghĩa cưới vợ sinh con trai.
Họ, họ cũng bất đắc dĩ thôi."
Bước chân tôi vừa định tiến lên lại rụt về, cái gia đình này vợ chồng ân ái, mẹ hiền con thảo, tôi và Tống Phi Phi ở đây làm gì chứ?
Tống Phi Phi bị tấm vải trắng quất một cái, lăn từ trên bàn thờ xuống.
"Mẹ kiếp Lục Linh Châu, cậu còn đứng đó làm gì!"
Tôi thở dài, chỉ có thể cầm lấy thanh kiếm gỗ đào trong tay gia nhập chiến cuộc.
Ai ngờ còn chưa đợi tôi đến gần, Tống Thiên Tình đã chạy đến trước mặt tôi, còn "bịch" một tiếng quỳ xuống.
"Linh Châu đại sư, xin cô cứu Học Nghĩa và mẹ chồng tôi!"
Tôi cạn lời nhìn người phụ nữ gầy gò xanh xao đang quỳ trên mặt đất: "Tôi không nhìn lầm thì hôm đó ở bệnh viện rõ ràng là cô muốn tự sát, cô không hận chồng và mẹ chồng sao?"
Tống Thiên Tình ngã xuống đất nói:
"Lúc đó tôi cảm thấy cơ thể mình không ổn, cả đời này sẽ không có con được nữa, sợ làm liên lụy đến chồng nên mới muốn tự sát.
Mẹ chồng và chồng đã xin lỗi tôi rồi, tôi đã tha thứ cho họ rồi.
Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.