Trong trấn này, mọi nhà trong làng đều có búp bê hình người.
Những con búp bê này có ngoại hình giống thật, công năng đa dạng, biết nấu cơm, biết dọn dẹp vệ sinh, còn biết làm đủ mọi việc.
Cho đến một ngày, có một con búp bê mang thai.
***
"Bốp!"
"Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ gà mái không biết đẻ! Nuôi búp bê còn hơn nuôi cái đồ xấu xí như mày!"
Một người đàn ông vạm vỡ tát mạnh vào mặt người phụ nữ nhỏ nhắn, khiến nàng xoay một vòng rồi ngã mạnh xuống đất.
Sau khi đánh người xong, người đàn ông ném mạnh con búp bê trần truồng trong tay xuống đất.
Đầu con búp bê lăn đến trước mặt ta, đôi mắt hạnh xinh đẹp trống rỗng và vô hồn.
Đây là một con búp bê rất đẹp, đường nét tinh xảo, môi đỏ mũi dọc dừa, tóc đen như thác, dù cơ thể nó tàn tạ, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra dáng người yêu kiều, đường cong hoàn mỹ.
"Phì!"
"Còn nói mày là người làm búp bê giỏi nhất vùng này! Lão đây đúng là bị mày lừa rồi!"
"Con búp bê này chẳng bền gì cả, mày làm lại một con đi, nhớ đấy, n.g.ự.c phải làm to hơn!"
Người đàn ông bĩu môi khinh bỉ, quay người về nhà, vừa bước được một bước lại quay lại ném thêm một câu:
"Làm không xong thì đừng có ăn cơm!"
Nói xong, hắn ta phủi phủi quần áo rồi về phòng, chỉ để lại người phụ nữ ngồi trên đất ôm mặt, không nói một lời.
Ta thở dài, tiến lên đỡ người dậy: "Lưu Mai tỷ, tỷ không sao chứ?"
Ta và bạn là Thương Bắc Tinh bị mất tiền, để kiếm lộ phí, chúng ta làm thuê ở thị trấn này.
Nhà Lưu Mai tỷ có hai phòng trống cho thuê, giá cả rẻ hơn nhà khác, nên chúng ta đã thuê ở.
"Để các người chê cười rồi, tướng công ta không phải người xấu, chỉ là hơi nóng tính thôi."
Lưu Mai xoa xoa khuôn mặt sưng tấy, ngồi dậy, không thèm nhìn ta, cúi xuống nhặt con búp bê bị ném vỡ trên đất.
Đùi con búp bê bị bẻ thành một tư thế kỳ dị, trên người đầy vết cào và vết cắn, trên lưng trắng nõn còn bị d.a.o rạch nhiều đường, lộ ra vật liệu màu đỏ bên trong.
Ta lén nhìn mấy lần, thứ màu đỏ đó có chất liệu rất kỳ lạ, không giống bông cũng không giống bùn, mà giống như một cục thịt.
Thịt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta buồn cười vì suy đoán của mình, bây giờ thời tiết nóng nực, nếu bên trong những con búp bê này đều làm bằng thịt, chắc hẳn đã thối rữa bốc mùi từ lâu rồi.
"Tống muội tử, ta phải đi làm đây."
Lưu Mai cúi đầu đứng trước mặt ta, mắt nhìn chằm chằm vào đầu búp bê ta đang cầm trên tay.
"A? Ồ, của tỷ đây."
Ta giật mình bừng tỉnh, đưa đầu búp bê vừa nhặt được cho tỷ ấy, Lưu Mai đưa tay nhận lấy rồi quay người vào nhà, còn đóng cả cửa và cửa sổ lại.
Đôi phu phụ này, có chút kỳ quái...
"Lưu Ly, ta về rồi đây, đoán xem ta mang gì về cho ngươi này?"
Thương Bắc Tinh đẩy cửa bước vào sân, thấy ta thì đắc ý đưa cho ta một con búp bê cao nửa người.
Con búp bê có dáng vẻ một bé trai, trông khoảng bốn năm tuổi, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, rất đáng yêu.
"Con búp bê này lợi hại lắm đấy, không chỉ biết giặt quần áo, mà còn biết quét nhà nữa đấy!"
Thương Bắc Tinh đưa tay ấn vào nách con búp bê, con búp bê liền đi đến góc sân cầm chổi, tự mình quét nhà.
Ta cau mặt trừng Thương Bắc Tinh: "Con búp bê này bao nhiêu tiền? Có phải ngươi lấy tiền chúng ta dành dụm được đi mua búp bê rồi không?"
Thương Bắc Tinh chột dạ sờ mũi: "Hết tiền thì kiếm lại! Sợ gì chứ!"
Ta thở dài, cái trấn nhỏ này tên là Trấn Búp Bê, rất kỳ quái, ta thực sự không muốn tiếp tục sống ở đây nữa.
Người trong trấn, nhà nào cũng có búp bê, những con búp bê này có ngoại hình giống thật, công năng đa dạng, chuyện thật giả lẫn lộn quả thực cũng có thể xảy ra.
Trong trấn thậm chí còn có một thanh lâu búp bê, nghĩ đến hàng búp bê im lặng đứng trước cửa thanh lâu, ta cảm thấy da gà trên cánh tay mình lại nổi lên.
Trong cửa hàng, trên đường phố, và cả trong nhà, đâu đâu cũng thấy những con búp bê hình người với đủ kiểu dáng, sống động như thật.
Ngoài việc không biết nói, biểu cảm hơi đơ ra, đôi khi ta thậm chí không phân biệt được chúng với người thật.
Người lạ va phải trên đường, người phục vụ quán rượu, người đánh xe ở trạm xe ngựa, những người mà bạn cho là người thật, ở nơi này đều có thể là búp bê.
Ta đến trấn này được mấy ngày rồi, số lượng búp bê ta gặp còn nhiều hơn người thật.
Thấy ta không nói gì, Thương Bắc Tinh để lấy lòng ta, chủ động kể cho ta nghe về chuyện của Lưu Mai.
Cha của Lưu Mai là người làm búp bê nổi tiếng nhất vùng, Lưu Mai cũng thừa hưởng được tay nghề của cha mình. Vì vậy khi Lưu Mai lớn đến mười tám tuổi, dù nàng ta tướng mạo xấu xí, dáng người thấp bé, vẫn có người đến hỏi cưới.
Trương Cường dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú, gia cảnh cũng không tệ, trong trấn có một căn nhà nhỏ hai gian.
Lẽ ra với tướng mạo của Lưu Mai, không xứng với Trương Cường cao lớn tuấn tú. Nhưng Trương Cường có một sở thích, hắn ta đặc biệt thích búp bê hình người, tiền bạc dành dụm được trong nhà, đều bị hắn ta dùng mua búp bê hết cả.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Hơn nữa, cứ vài ngày hắn ta lại làm hỏng một con búp bê, cha mẹ hắn ta chợt nảy ra ý định, bèn thay hắn ta cầu hôn Lưu Mai.