Hệ Liệt Người Cá - Anh Đào Tiểu Tửu

Chương 19: Làng búp bê 3



Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng ta, Đầu Đầu đặt nắm tóc đen đó lên đỉnh đầu mình.

Đây là, ý gì?

Ta và Thương Bắc Tinh nhìn nhau, hắn mím môi nhìn kỹ Đầu Đầu một lúc, rồi lấy lại tóc từ trên đầu cậu bé:

"Đầu Đầu, tóc của mày dày rồi, không cần đội tóc giả đâu."

Ta kéo tay Đầu Đầu, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ vô cùng kỳ lạ:

"Đầu Đầu, có phải mày muốn nói với chúng ta biết, tóc của búp bê hình người, đều được làm từ tóc thật không?"

Đầu Đầu cứng đờ gật đầu, lát sau lại lắc đầu, ta còn muốn hỏi thêm thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của Lưu Mai:

"Tống muội tử, ăn cơm được rồi."

Chúng ta thuê ở trong sân nhà Lưu Mai, một đồng bạc có thể thuê một tháng, tỷ ấy còn bao chúng ta ba bữa cơm, đặc biệt hời:

"Dạ được, Lưu Mai tỷ, ta đến ngay."

Ta đứng dậy muốn đi, vừa bước một bước, Đầu Đầu đã kéo lấy vạt váy của ta.

Cậu bé dùng rất nhiều sức, váy của ta suýt chút nữa bị nó xé rách.

"Đầu Đầu, mày làm gì vậy?"

Thương Bắc Tinh xoa xoa mi tâm:

"Xong rồi, hình như ta mua phải một con búp bê hư rồi."

Búp bê ở trấn nhỏ này thường xuyên xuất hiện đủ loại vấn đề, có con đang làm việc ngon lành thì đột nhiên lại chạy loạn nhảy nhót như điên.

Ta trước đây đã từng thấy một con búp bê ở quán rượu, bưng một khay thức ăn, trực tiếp úp cả khay lên đầu khách.

Một khi trong trấn xuất hiện búp bê hành động bất thường, các bộ khoái sẽ nhanh chóng xuất hiện, sau đó mang những con búp bê đó đi.

Búp bê hỏng đều phải tập trung lại đốt đi, mỗi tháng trong trấn đều phải đốt đi mấy con búp bê.

Ta cúi đầu nhìn khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt đen láy như hạt nho của Đầu Đầu, có chút không đành lòng:

"Sau này mày đừng làm những động tác này trước mặt người khác, nếu người ta tưởng mày là một con búp bê hư, mày sẽ bị mang đi đốt đấy."

Đầu Đầu hình như hiểu được lời ta nói, lập tức buông tay lùi lại hai bước.

Thương Bắc Tinh không nhịn được liếc nhìn nó hết lần này đến lần khác:

"Lưu Ly, ta cứ cảm thấy búp bê hình như thật sự có thể hiểu được lời chúng ta nói, mấy người thợ làm búp bê này lợi hại quá vậy?"

Ở cái trấn búp bê kỳ quái này, thợ làm búp bê là một nghề nghiệp vô cùng cao quý, chỉ là công đoạn chế tác búp bê phức tạp, trong trấn tổng cộng cũng chỉ có mấy chục người thợ làm búp bê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người thợ làm búp bê lợi hại nhất, chính là trấn trưởng của trấn này.

Ta và Thương Bắc Tinh trước sau bước ra khỏi phòng, trong sân đã kê một chiếc bàn gỗ nhỏ.

Thấy chúng ta, Lưu Mai cười cười: "Hôm nay thời tiết đẹp, bày cơm ở trong sân ăn đi."

Ta nhìn khuôn mặt tươi cười như không có chuyện gì của Lưu Mai, có chút bội phục tỷ ấy.

Mặc kệ phu quân Trương Cường mắng chửi, đánh đập tỷ ấy như thế nào, tỷ ấy đều như người không có chuyện gì, nên làm gì thì làm đó, hơn nữa trên mặt luôn tươi cười.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Trên bàn đặt một đĩa thịt xông khói, một đĩa trứng chiên, còn có một đĩa rau lang xanh mướt. Thức ăn không nhiều, nhưng ở cái trấn không mấy giàu có này, mấy món này đã rất ra dáng rồi.

Búp bê nấu cơm của nhà Trương Cường là một bà lão tóc bạc phơ, tay nghề đặc biệt tốt.

Ta và Thương Bắc Tinh đứng một bên đợi Trương Cường ra khỏi phòng, Trương Cường cũng là một người kỳ quái, trừ lúc ăn cơm và đi vệ sinh, mười hai canh giờ một ngày đều ở trong phòng mình, ít khi bước ra khỏi cửa phòng.

Lưu Mai gõ gõ cửa, dịu dàng gọi Trương Cường ăn cơm: "Tướng công, ăn cơm thôi, thức ăn phải ăn nóng mới ngon."

Trương Cường mặt mày cau có mở cửa, đi được hai bước lại quay người đóng chặt cửa lại, cứ như thể trong phòng giấu bảo bối gì đó, sợ chúng ta nhìn thấy.

Hắn nhíu mày, bước nhanh ra sân, hiển nhiên vô cùng không vui với việc Lưu Mai gọi hắn ta ra ngoài.

Thấy ba món trên bàn, sắc mặt Trương Cường càng thay đổi, ngay sau đó giận dữ.

Hắn đá một cái lật tung bàn, nước canh văng tung tóe khắp nơi.

Trương Cường vẫn không chịu bỏ qua, túm lấy tóc Lưu Mai kéo tỷ ấy sang một bên, giơ tay trái phải tát liên tiếp vào mặt tỷ ấy:

"Mày chuẩn bị mấy món này là cho chó ăn đấy à?"

Ta thật sự không nhìn nổi nữa, muốn bước lên khuyên can Trương Cường thì cửa sân bị đẩy ra:

"Trương Cường! Dừng tay!"

Người đến là hàng xóm sống cạnh nhà chúng ta, cũng là biểu ca của Trương Cường, Trương Viễn.

Hắn giận dữ bước lên ngăn Trương Cường lại, trừng mắt nhìn hắn:

"Ta thấy ngươi càng ngày càng không ra gì rồi! Một người đàn ông khỏe mạnh, không làm việc không nuôi gia đình, suốt ngày trút giận lên nương tử, mặt mũi nhà họ Trương đều bị ngươi vứt đi hết rồi!"

"Nếu cha mẹ ngươi còn sống, nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, chắc chắn sẽ tức chết!"

Nghe thấy những lời này, Trương Cường ủ rũ buông tay, lại không thèm để ý đến Trương Viễn, tự mình quay người vào phòng.

"Đại ca, không sao đâu, tướng công không cố ý đâu, hắn chỉ là trong lòng khó chịu..."

Lưu Mai thần thái tự nhiên xoa xoa mặt, ngược lại đi an ủi Trương Viễn.

Nghe nói Trương Cường trước đây tuy mê búp bê, nhưng tính tình ôn hòa, ai ngờ năm thứ hai sau khi hắn thành hôn, cha mẹ hắn đi sang trấn bên cạnh thăm người thân thì gặp tai nạn, cả hai đều qua đời.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.