Nguyệt Thần bất mãn sự hôn dung tàn bạo của quốc vương, giáng xuống bảy loại thiên tai.
Nước sông biến đen, mùa màng khô héo.
Vạn chuột vào thành, ôn dịch hoành hành.
Cuối cùng, Nguyệt Thần hiển linh, cao cao tại thượng chất vấn quốc vương: "Ngươi, biết sai chưa?"
Ta vả cho hắn một bạt tai như trời giáng: "Sai cái con mẹ ngươi! Quốc vương vô sự, nhưng dân đen c.h.ế.t một nửa rồi!"
***
"Xuân Nhi! Mau chạy đi!"
"Á!"
Một cô bé chừng mười hai mười ba tuổi đột nhiên từ góc phố lao ra, đ.â.m sầm vào n.g.ự.c ta rồi ngã ngồi xuống đất.
Con bé hoảng hốt bò dậy định tiếp tục chạy, nhưng cánh tay lại bị một gã đàn ông cao lớn vạm vỡ túm lấy.
Gã ta xách bổng con bé lên như xách gà, con bé vô vọng giãy giụa chân trên không trung, vẫn bị gã ta giữ chặt trong tay.
Gã đàn ông lộ vẻ không đành lòng, đặt con bé xuống đất, thở dài:
"Xuân Nhi, đừng trách chúng ta, ai bảo con bị chọn trúng chứ..."
Con bé nước mắt giàn giụa, khóc nấc lên:
"Lý đại thúc! Xin thúc đó! Ta không muốn làm vật tế, ta không muốn chết!"
Ta và bạn ta là Thương Bắc Tinh kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy nơi này không chỉ tên quái lạ, mà người cũng quái lạ.
Đây là một thành vô cùng lớn, một thành trì là một quốc gia, tên là Nguyệt Lượng Quốc.
Thành này có những bức tường thành cao lớn uy nghi, vừa vào cửa, đã có thể nhìn thấy một pho tượng dát vàng lấp lánh.
Pho tượng cao tới hơn chục mét, toàn thân đều được làm bằng vàng ròng.
Pho tượng là hình một người đàn ông giơ cao quyền trượng mặt trăng, trên quyền trượng còn khảm một viên đá mặt trăng to bằng nắm tay.
Viên đá mặt trăng tỏa ra ánh bạc chói lóa, như ánh trăng rọi xuống mặt hồ gợn sóng.
Thương Bắc Tinh nói, một mẩu đá mặt trăng nhỏ bằng móng tay, cũng đáng giá ngàn vàng, cho nên hai chúng ta vừa vào thành, đã bị viên đá mặt trăng khổng lồ này làm cho lóa mắt.
Ta vốn tưởng rằng Nguyệt Lượng Quốc này giàu nứt đố đổ vách, nhưng đi được vài bước, mới phát hiện trong thành chỗ nào cũng rách nát.
Dân chúng trong thành đều mang vẻ mặt xanh xao vàng vọt, rõ ràng là đường phố tấp nập người qua lại, lại có một loại tĩnh lặng quỷ dị.
"Cha, xin cha thả Xuân Nhi ra đi!"
Cậu bé vừa nãy kêu la cũng thở hồng hộc chạy tới, cậu chừng mười ba mười bốn tuổi, tướng mạo tuấn tú, nhưng gầy đến đáng sợ.
Gã đàn ông cao lớn không để ý đến cậu, vẫn lôi Xuân Nhi đi.
Cậu bé đứng ở đầu phố nhìn theo bóng lưng họ rời đi, đột nhiên quay người chạy về phía ta, cắn một phát vào cổ tay ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ái da! Mau nhả ra!"
Ta và Thương Bắc Tinh đều bị biến cố này làm cho kinh ngạc, cậu bé cắn c.h.ặ.t t.a.y ta, mặt bị Thương Bắc Tinh kéo biến dạng cũng không chịu nhả ra.
"Ngươi mà còn không nhả ra, thì thật sự không đuổi kịp nha đầu đó đâu!"
Ta vừa dứt lời, cậu bé há miệng nhổ ra một bãi nước bọt dính đầy máu.
"Tại tất cả các người! Nếu không phải tại ngươi đột nhiên xông ra, thì Xuân Nhi đã không bị cha ta bắt được rồi hu hu hu!
"Bây giờ con bé bị tế Nguyệt Thần rồi, ai cũng không cứu được con bé đâu!"
Thương Bắc Tinh kéo tay ta xem xét kỹ một hồi, lúc này mới nhíu mày nhìn cậu bé:
"Chỗ các người, còn phải dùng người sống tế thần sao?"
Cậu bé cắn môi, còn chưa kịp mở miệng nói, thì một người phụ nữ từ xa chạy lại.
"Thiết Trạch! Không xong rồi, tỷ tỷ con bị đội hộ vệ bắt đi rồi!"
Cậu bé quay người bỏ chạy, ta và Thương Bắc Tinh nhìn nhau một cái, cũng đi theo.
Chúng ta đi theo cậu bé càng lúc càng xa, rất nhanh đã đến một con phố hẹp.
Hai bên đường phố chật ních người, hai đội vệ binh mặc áo giáp bạc đang cầm gậy ra sức đánh đập những người dân bên cạnh.
Ở giữa họ đứng một cô gái trẻ, bộ quần áo vá chằng vá đụp cũng khó che giấu vẻ thanh tú của cô.
"A tỷ! A tỷ!
"Các người thả a tỷ của ta ra!"
Một trong những tên vệ binh túm lấy cậu bé cho hai bạt tai:
"Cút đi! Mày dám trái vương lệnh!"
Ta và Thương Bắc Tinh đứng một bên, từ miệng những người dân gần đó biết được đầu đuôi câu chuyện.
Nữ tử bị bắt tên là Lý Hạnh Hoa, cậu bé tên là Lý Thiết Trạch, hai người là tỷ đệ.
Lý Hạnh Hoa hôm qua lén lút đính hôn, tin này không biết bị ai truyền ra ngoài, hôm nay đội hộ vệ liền đến tận cửa bắt người.
Bởi vì ở Nguyệt Lượng Quốc, quốc vương có quyền hưởng đêm đầu tiên của tất cả nữ tử trong thành.
Tất cả nữ tử đính hôn thành hôn, đều phải dâng hiến đêm tân hôn quý giá nhất của mình cho quốc vương, kẻ nào trái lệnh sẽ bị c.h.é.m đầu.
Để phòng ngừa các cô gái trong thành lén lút thành hôn, quốc vương đã thiết lập một chế độ hộ tịch nghiêm ngặt.
Nhà nào có nữ nhân, vệ binh sẽ định kỳ đến tận nhà kiểm tra tình hình.
Chửa hoang trước khi cưới bị coi là phản bội quốc vương, nữ tử và vị hôn phu sẽ cùng nhau bị treo cổ ở khu náo nhiệt trong thành.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tuy rằng không dám mang thai, nhưng các cô gái Nguyệt Lượng Quốc đều âm thầm lựa chọn dùng đủ mọi cách để lừa gạt quốc vương.
Cho nên quốc vương lại thiết lập bộ phận Ưng Nhãn, chuyên thay hắn ta điều tra tin tức.
"Các người thả Hạnh Hoa ra, thả nàng ấy ra!"