Lý Thiết Trạch ngẩn người, một lúc sau mới ngập ngừng gật đầu.
Buổi tối ta nằm trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, trằn trọc mãi không ngủ được.
Hạn hán mới bắt đầu, lương thực tuy thiếu thốn, nhưng vẫn có thể tạm thời duy trì cân bằng.
Nhưng nếu hạn hán kéo dài, vậy Nguyệt Lượng Thành này, e rằng sẽ biến thành địa ngục trần gian.
Không được, ta và Thương Bắc Tinh, vẫn phải tìm cách ra khỏi thành.
"Xào xạc."
Ta cảnh giác ngồi dậy, trong đêm tĩnh mịch, âm thanh từ mái nhà và hành lang truyền đến đặc biệt rõ ràng.
Ta mặc quần áo chỉnh tề đến bên cửa, đột nhiên mở cửa ra, bị vô số bóng đen dày đặc trên hành lang làm giật mình.
"Lưu Ly! Đừng mở cửa, mau vào trong!"
Ta nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Mấy con chuột béo múp đen sì men theo khe cửa chui vào, ngày càng có nhiều chuột tràn vào như thủy triều, chặn kín cả cửa phòng.
"Cút đi!"
Ta đá văng mấy con chuột, nhưng càng có nhiều chuột men theo váy ta leo lên người.
Đợi ta cuống cuồng gạt hết chuột trên người xuống, trong phòng đã tràn ngập vô số chuột.
"Bốp!"
Thương Bắc Tinh mở cửa, ném ra ngoài hai cái bánh bao.
Đám chuột điên cuồng lao vào bánh bao, ta thừa cơ chạy vào phòng hắn.
"Má ơi, ở đâu ra mà lắm chuột thế!"
Lý Thiết Trạch ôm chân co rúm lại ở góc giường, thấy ta đóng cửa vào phòng, Thương Bắc Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Ba người chúng ta ngồi cạnh nhau trên giường, lắng nghe tiếng chuột kêu chi chít khi chúng di chuyển.
Trên mái nhà thỉnh thoảng lại có bụi rơi xuống, ta im lặng lấy từ trong tủ ra chiếc mũ trùm đầu đội vào.
Bên ngoài không ngừng có tiếng kêu cứu truyền đến, ta còn nghe thấy tiếng gỗ bị gặm nhấm.
Gỗ này mỏng manh lắm, cứ gặm thế này, chẳng mấy chốc mà cửa sẽ thủng mất.
"Rắc!"
Ba người chúng ta đồng loạt ngẩng đầu lên, cửa gỗ chưa thủng, cửa sổ đã không chịu được nữa rồi.
Từng con chuột chui vào từ lỗ thủng bị gặm nhấm, chẳng mấy chốc, cái lỗ ban đầu chỉ to bằng nắm tay đã biến thành to bằng đầu người.
"Chỗ này không thể ở được nữa, chạy ra ngoài!"
Thương Bắc Tinh kéo ta và Lý Thiết Trạch xông ra ngoài, ba người chúng ta liều mạng chạy về phía Vương Cung.
Trên mặt đất đầy chuột, đen nghịt một mảng, căn bản không có chỗ đặt chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đi trên đường cảm thấy như mình đang giẫm lên một tấm thảm đen dày cộp, tấm thảm này lại còn không ngừng ngọ nguậy.
Trên đường đâu đâu cũng là tiếng kêu thảm thiết bỏ chạy của người dân, có người không cẩn thận ngã xuống đất, trên người rất nhanh đã phủ đầy một lớp chuột.
Đàn chuột tràn qua, trên mặt đất chỉ còn lại một bộ xương trắng, thậm chí đến da thịt cũng bị chuột gặm sạch.
Lý Thiết Trạch sợ hãi đến mức suýt chút nữa đứng không vững, Thương Bắc Tinh mắt nhanh tay lẹ phát hiện ra tất cả chuột khi bò đều chủ động tránh xa Vương Cung.
Ba người chúng ta lăn lê bò toài lên tường cung, ngồi bệt xuống tường cung thở dốc dữ dội.
"Má ơi, cái này cũng không phải là thiên phạt của Nguyệt Lượng Thần đấy chứ?!"
Ta cúi đầu nhìn Vương Cung vẫn yên tĩnh như thường, tức giận không để đâu cho hết:
"Đánh địch một trăm, tự hại mình một ngàn?! Cái thứ thần minh ngu ngốc gì vậy!"
Lần này Lý Thiết Trạch lại không phản bác ta, Thương Bắc Tinh thở dài, có chút cạn lời nói:
"Trong Vương Cung có kết giới do Đại Vu Sư bố trí, rất nhiều tường thành của cung điện đều được bôi một loại thuốc đặc biệt, có thể phòng các loại rắn rết sâu bọ."
"Vậy Nguyệt Lượng Thần, chắc là quên mất chuyện này rồi..."
Lý Thiết Trạch tức đến phát khóc, cậu đỏ hoe mắt, khóc đến không thở nổi:
"Mỗi năm vào ngày Nguyệt Thần Tiết, chúng ta đều tổ chức nghi lễ tế bái long trọng."
"Mỗi tháng vào đêm trăng tròn, dù gia đình nghèo khổ đến đâu cũng sẽ bày đồ cúng trong sân."
"Chúng ta dùng m.á.u thịt của mình cúng dường cả đời cho thần minh, tại sao lại như vậy chứ!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi nhìn cậu, truyền thuyết về Nguyệt Lượng Quốc ta từng nghe các nhà thơ du ngâm kể lại rồi.
Hình như là nói có một tổ tiên của Nguyệt Tộc, vì bảo vệ tộc nhân, đã chủ động hy sinh bản thân.
Sau khi ông chết, tộc nhân cảm niệm sự vĩ đại của ông, tổ chức nghi lễ giúp ông trở thành thần minh.
Sau này, Nguyệt Lượng Quốc cứ thế đời đời do hậu duệ của Nguyệt Tộc thống trị.
Vậy nên, Quốc Vương chắc là cháu đời thứ không biết bao nhiêu của Nguyệt Lượng Thần, là người nhà thực sự.
Ngày càng có nhiều người dân leo lên tường thành Vương Cung, Đại Vu Sư cuối cùng cũng xuất động.
Ông ta sai lính canh mang thuốc đuổi chuột ra khỏi cung, chỉ cần rắc thuốc bột đến đâu, chuột đều tránh xa đến đó.
Những con chuột bình thường khiến người dân thường khiếp sợ này, trong tay Đại Vu Sư giống như làm bằng giấy vậy.
Chuột triều rút đi, nhưng bên bờ hồ Nguyệt Lượng lại để lại một đống xác chết.
Vô số xác chuột tạo thành một câu:
[Không ban Tội Kỷ Chiếu, thiên phạt không ngừng.]
Người dân sợ hãi chạy đến trước Vương Cung dập đầu, khẩn cầu Quốc Vương ban bố Tội Kỷ Chiếu.
Quốc Vương tức giận, vung tay lên một cái, vô số đầu người rơi xuống đất.
Không lâu sau, Đại Vu Sư bước ra khỏi Vương Cung.
Ông ta cầm thánh chỉ nói, Quốc Vương lần này diệt chuột có công, bảo vệ quốc dân, vì vậy trong Vương Cung sẽ tổ chức nghi lễ ăn mừng long trọng.